Đoan Mộc Dao tới thật rồi?
Chuyện Bình bắc hầu phủ đến Tần Vương định hôn sự, toàn kinh thành đều biết, Đoan Mộc Dao lựa chọn hôm nay tới thăm, có chút không thỏa đáng?
Nhưng ngược lại nàng ta tới rất đúng lúc, người định hôn sự không may đều đã đi hết, nàng mới tới cửa.
Hàn Vân Tịch cũng nhịn không được nghi ngờ nữ nhân này biết Long Phi Dạ ở quý phủ, chọn đúng thời gian mà tới, chỉ là, nàng muốn gặp sư huynh của nàng đến mức như vậy sao?
"Ôi, Dao Dao, nha đầu này rốt cục cũng tới rồi!"
Tối qua đến nay Nghi thái phi không hề cười rốt cục cũng lộ ra nụ cười, một câu "Dao Dao" đủ thấy quan hệ giữa nàng và Đoan Mộc Dao thân thiết cỡ nào.
Hàn Vân Tịch không nhịn được nghĩ, nếu Đoan Mộc Dao gả vào Tần Vương phủ thật là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.
Ngày đại hôn, cảnh tượng sẽ như thế nào đây? So với sự phô trương của Bình bắc hầu phủ hôm nay còn lớn hơn gấp đôi ấy chứ, Nghi thái phi và Long Phi Dạ chắc chắn sẽ ra cửa nghênh đón từ sớm.
Mặc dù nàng tìm mọi cách xoa dịu mối quan hệ với Nghi thái phi, song Đoan Mộc Dao vừa đến, có thể dễ dàng hủy hoại tất cả những điều này, Nghi thái phi thích nàng dâu này đến tỏ rõ cả lên mặt.
Nhớ tới cảnh ngày đó lúc mình vào cửa, một luồng đắng chát nhịn không được xông thẳng lên đầu.
Nghi thái phi còn chưa mở miệng, Long Phi Dạ đã phất tay ra hiệu cho Quế ma ma mời người đi vào.
Hàn Vân Tịch nhìn hắn một cái, im lặng không tiếng động muốn quay người rời đi, nói nàng là con rùa rụt cổ cũng được, nàng không thích tình cảnh như vậy, nàng chỉ cần có một chỗ cắm dùi, cũng không muốn tranh giành cái gì.
Ai ngờ, còn chưa kịp chuồn ra khỏi cửa, Nghi thái phi liền gọi lại: "Vân Tịch, con đi đâu vậy?"
"Đột nhiên thần thiếp hơi đau đầu, muốn quay về nghỉ ngơi." Hàn Vân Tịch thậm chí còn không muốn quay đầu, tùy tiện tìm một cái cớ.
Lúc này, Long Phi Dạ lại không hề báo trước mở miệng: "Nếu đã đau đầu, vậy đi xuống nghỉ ngơi đi, tránh phải thất lễ."
Thất lễ?
Hàn Vân Tịch hơi ngẩn ra, vô cớ mỉm cười, hắn không muốn nàng lấy tư cách là nữ chủ nhân tới đón Đoan Mộc Dao, phải không?
Hắn không cần phải lo lắng, nàng vẫn là tự biết, sẽ không đi nói lung tung.
Nghi thái phi nghiêm túc nói: "Dao Dao cũng không phải người ngoài, không có gì thất lễ với không thất lễ. Hơn nữa, tương lai chính là người một nhà, cũng nên làm quen một chút đi."
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch cảm thấy như bị thứ gì đó hung hăng đánh vào đầu một cái, đầu có chút lờ mờ, thật lòng đã hơi tỉnh táo lại.
Sự việc Đoan Mộc Dao hòa thân Tần Vương phủ, chẳng lẽ không phải là lời đồn, Nghi thái phi cũng đã ngầm thừa nhận rồi?
Hàn Vân Tịch rốt cục xoay người lại, nhìn Long Phi Dạ, mà lúc này, Long Phi Dạ cũng đang nhìn nàng, lại chỉ nhìn nàng một cái mà thôi, rồi dời đi.
Đối với Nghi thái phi, Long Phi Dạ cũng không có phản ứng gì.
"Vân Tịch, con qua đây." Nghi thái phi ngoắc tay, Hàn Vân Tịch chỉ có thể đi qua, chần chừ ngồi bên cạnh nàng.
"Công bằng mà nói, Dao Dao là sư muội của Phi Dạ, nhưng nổi danh là tài nữ,sau này các con có nhiều cơ hội chung đụng, con phải học hỏi nàng nhiều một chút." Nghi thái phi luân phiên nói.
Tâm Hàn Vân Tịch cười lạnh, Nghi thái phi vì việc của Mộ Dung Uyển Như mà vất vả một ngày một đêm, đoán chừng còn chưa biết sự tình khác xảy ra ở Mai Hoa yến, lại còn muốn nàng học tập thật nhiều vào một thủ hạ bại tướng?
Nàng cười thầm trong bụng, cái gì cũng không giải thích.
Nàng biết, Nghi thái phi thích Đoan Mộc Dao, cũng không phải thích tài học của nàng ta, mà là thích thân thế hiển hách của nàng ta.
Đích công chúa của Tây Chu, thiên tài nữ đệ tử của Thiên Sơn Kiếm Tông, nàng dâu như vậy, thật nở mày nở mặt, từ đó sẽ không ai dám nói Tần Vương lấy một kẻ bình dân, một nữ phế vật.
Thật vất vả mới xử lý xong Mộ Dung Uyển Như cùng bọn Bạch Liên Hoa kia, không ngờ sau đó lại đến một Đoan Mộc Dao.
Nàng không tranh, thế nhưng người khác không thể cho nàng một chỗ cắm dùi ở quý phủ sao? Không thể cho nàng một nửa danh phận là chính phi của Tần Vương sao?
Rất nhanh, Đoan Mộc Dao liền đến, nàng ta đến một mình, Quế ma ma cung cung kính kính đi theo phía sau, mang theo ba phần trọng lễ, ai không biết còn tưởng rằng Quế ma ma là người hầu của nàng dẫn theo.
Đoan Mộc Dao hôm nay vẫn là một bộ váy dài màu trắng như tuyết, mép váy điểm một vài bông hoa mai màu đỏ, ngày thường vốn xuất trần, không nhiễm bụi trần, dung mạo như thiên tiên, cộng thêm chiếc váy trắng tơ tằm này càng lộ vẻ khí chất thần tiên.
Nàng chầm chậm tiến đến, lập tức hạ thấp người hành lễ với Nghi thái phi, nhẹ nhàng cười nói: " Chúc Thái phi nương nương vạn phúc."
"Miễn lễ, miễn lễ, nào tới đây bản cung nhìn một chút, cũng đã mấy năm rồi không gặp." Vẻ lo lắng trong lòng của Nghi thái phi đều quét bay sạch, đủ thấy nàng yêu thích Đoan Mộc Dao cỡ nào.
Đoan Mộc Dao đi tới, nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Vân Tịch một cái, ngang nhiên ngồi chen ngang giữa nàng và Nghi thái phi, chỗ nhiều nhất chỉ ngồi được hai người, Hàn Vân Tịch đang muốn nhường, Nghi thái phi lại thuận miệng nói một câu: "Vân Tịch, con ngồi bên cạnh đi."
Hàn Vân Tịch thầm thất vọng, nàng muốn rời đi có được hay không?
Đáy mắt Đoan Mộc Dao hiện lên nụ cười đắc ý hỏi: "Sư huynh, lúc trước muội có nhờ huynh thay muội hỏi thăm Thái phi nương nương, huynh không phải quên rồi chứ?"
"Quên rồi." Long Phi Dạ nhàn nhạt đáp.
"Từ nhỏ đến lớn huynh luôn như vậy!" Đoan Mộc Dao liếc hắn một cái, lập tức giải thích với Nghi thái phi: "Thái phi nương nương, Dao Dao vừa đến Đế đô liền muốn đến thỉnh an người, đáng tiếc có việc nên chậm trễ, kéo dài đến tận hôm nay. Lần này Dao Dao tới nhưng là có mang cho ngươi đồ tốt!"
Nàng nói, Quế ma ma liền đem đại lễ dâng lên.
"Đây là Hà thủ ô to nhất mà năm nay Thiên Sơn hái được, giúp tóc đen, an thần, chỉ cần mỗi ngày dùng một ít, đảm bảo mười năm sau ngươi vẫn một đầu tóc xanh."
Nghi thái phi vô cùng ưa thích nói: "Con a, nha đầu này thật có tâm!"
"Người thấy con tốt chứ?" Đoan Mộc Dao làm nũng, không biết còn tưởng nàng là nữ nhi của Nghi thái phi đấy.
"Còn có, phần này là cho Uyển Như, chuyện của nàng..." Đoan Mộc Dao muốn nói lại thôi, chần chờ một lát, mới lại nói: "Haiz, nàng cũng là quan tâm tẩu tẩu nàng mới đến sương phòng, đáng tiếc..."
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch lập tức ngẩng đầu nhìn qua, khá lắm Đoan Mộc Dao, vẫn còn chưa gả vào mà đã bắt đầu châm ngòi ly gián, tương lai còn tới mức nào nữa?
Nghi thái phi nhíu mày nhìn Hàn Vân Tịch một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nói nhiều.
"Việc đã đến nước này, xin Thái phi nương nương bớt đau buồn, không lại tổn hại tới thân thể, cũng may Bình bắc hầu phủ cũng là gia đình giàu có, Uyển Như muội muội gả đi, cũng không mất đi thân phận, có người và Điện hạ làm chỗ dựa, sẽ không bị thiệt thòi!"
Đoan Mộc Dao thật sự là thuyết phục lòng người, mỗi câu nói đều giải đáp khúc mắc trong lòng Nghi thái phi.
"Được rồi, được rồi, không nói những việc này nữa, ngươi có thể đến, tâm này của ta đã nhẹ đi không ít rồi." Nghi thái phi cười yếu ớt nói.
"Vậy Dao Dao ăn tết cùng người, được không?" Đoan Mộc Dao thừa dịp hỏi.
Nghi thái phi mừng rỡ nói: "Con không cần chọc cho ta vui."
"Vậy phải xem sư huynh có đồng ý hay không." Đoan Mộc Dao õng ẹo lên tiếng hỏi, bĩu môi nhìn sang Long Phi Dạ.
Nghi thái phi cũng nhìn sang, Hàn Vân Tịch cúi đầu nhìn chén trà trong tay.
Long Phi Dạ lườm Hàn Vân Tịch một chút, thấy dáng vẻ thờ ơ của nàng, tự dưng nổi nóng, lạnh lùng trả lời: "Mẫu phi quyết định là được rồi."
Nghi thái phi buồn bực, không ngờ nhi tử lại có thể dễ dàng thương lượng như vậy, nhiều năm trước nàng biết nhi tử có một tiểu sư muội như vậy, nàng liền ngóng trông hôn sự của hai người, chỉ là thân phận Dao Dao rất đặc biệt nên nàng không dám tùy tiện nhắc đến.
Không ngờ hôm nay Tây Chu lại có ý hòa thân, mà dưới sự bức bách của Thiên Huy Hoàng đế, việc chọn người hòa thân cũng chỉ có thể thuận theo ý của Tây Chu.
Kể từ đó, mọi chuyện đều trôi qua thuận lợi, chỉ tiếc, đến lượt nhi tử cửa ải cuối cùng này, cũng không dễ vượt qua.
Nàng đã sớm thăm dò qua mấy lần, nhi tử đều cự tuyệt.
Hồi trước có nghe nói nhi tử đi dạo với Dao Dao cả một ngày, trong cung cũng truyền không ít lời đồn, bây giờ xem ra đích thực có hi vọng rồi!
Nghi thái phi vui mừng, giữ chặt tay Đoan Mộc Dao nói: "Vậy quyết định vậy đi, năm nay con... hãy ở lại quý phủ ăn Tết đi."
Đoan Mộc Dao mừng rỡ, cũng không nghĩ tới sư huynh lại dễ thương lượng như vậy.
Long Phi Dạ không có phản đối, Hàn Vân Tịch từ đầu đến cuối luôn cúi đầu, hai người đều im lặng không nói.
Lúc này, Đoan Mộc Dao mới đi xuống ngồi cạnh Long Phi Dạ thần thần bí bí cười nói: "Sư huynh, phần lễ vật cuối cùng là cho huynh! Huynh đoán xem là cái gì?"
"Không biết." Ngữ khí Long Phi Dạ mặc dù lạnh nhạt, nhưng chung quy vẫn trả lời.
Đoan Mộc Dao lại một lần thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng những năm này, nàng luôn kiếm cớ tặng quà cho sư huynh, thế nhưng từ trước đến nay sư huynh chỉ đáp lại nàng hai chữ: "Không cần".
Hôm nay sư huynh trả lời như vậy với nàng, chẳng lẽ sư huynh thực sự nghĩ thông suốt rồi, bằng lòng thử tiếp nhận nàng?
Phải biết rằng từ sau ngày sư huynh phụng bồi nàng, nàng cũng tìm thấy huynh ấy đâu, nếu như không phải hôm nay Tần Vương phủ có việc mừng, đoán chừng nàng cũng không gặp được hắn.
"Sư huynh, huynh đoán đi, đây cũng là đồ của Thiên Sơn chúng ta, sư phụ từng nhìn qua, nói huynh nhất định sẽ thích!" Đoan Mộc Dao vui vẻ nói.
"Đoán không ra." Long Phi Dạ vẫn nhàn nhạt trả lời.
Đoan Mộc Dao xích lại gần, không chịu buông tha nũng nịu nói: "Sư huynh, huynh chỉ cần đoán một lần, một lần là được rồi!"
Lúc này, rốt cục Hàn Vân Tịch cũng đầu nhìn qua đây, nhìn bọn họ, một người im lặng không nói, một người nũng nịu không thôi; một người anh tuấn như thần tiên, một người dung mạo như thiên tiên, nàng thật lòng cảm thấy hai người này vô cùng xứng đôi, đơn giản chính là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Hàn Vân Tịch đang ngẩn người nhìn dưới đất, không ngờ Long Phi Dạ thực sự đoán: "Rượu tuyết."
Lời này vừa ra, Đoan Mộc Dao mừng rỡ hét ầm lên, lập tức ôm chặt cánh tay của hắn: "Sư huynh! Huynh thế mà lại nhớ kỹ! Mười năm rồi, không ngờ huynh vẫn còn nhớ rõ!"
Nàng nói, lập tức buông tay ra, tự mình đi lấy ấm rượu tuyết kia đến: "Mười năm trước muội đặc biệt chôn xuống vì huynh, muội cho là huynh đã quên."
Mười năm...
Thì ra bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy!
Hàn Vân Tịch không tự giác nhớ tới một câu, đời người cũng chỉ có một lần, gặp người thiếu mất một giây, sinh mệnh liền thiếu mất một giây không có người, kiếp sau chưa chắc chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Quen biết nhau hơn mười năm trước, nhớ kỹ nguyện ý mười năm trước, thật tốt...
Hàn Vân Tịch trong lòng thở dài, tiện tay nâng chén trà lên uống.
Long Phi Dạ chẳng qua là thuận miệng nói ra, không ngờ lại trùng hợp như vậy đoán trúng, hắn lơ đãng nhìn Hàn Vân Tịch một chút, lại thấy Hàn Vân Tịch luôn cúi đầu uống trà, dường như rất thanh thản.
Rốt cục, mặt hắn vốn là lạnh như băng lại bỗng nhiên lạnh đi vài phần.
Hắn không rõ, Hàn Vân Tịch coi đây là cái gì, lúc đầu mặt dày mày dạn, không tiếc mình đá cửa kiệu muốn gả cho hắn, bây giờ, lại làm ra tư thái không tranh quyền thế.
Nữ nhân này, coi hắn là cái gì?
Muốn trèo cao liền trèo cao, không muốn chơi nữa, liền có thể toàn thân trở ra sao? Nàng dựa vào cái gì? Cái danh hiệu Tần Vương phi này, nàng muốn chiếm để chơi đùa sao?
"Sư huynh, có muốn mở ra nếm thử hay không, mười năm nha!" Đoan Mộc Dao đắm chìm trong hạnh phúc nói.
"Buổi tối hẵng mở đi, ngươi ở lại dùng bữa đi." Đây là lần đầu tiên Long Phi Dạ mở miệng giữ khách.
"Được chứ!" Đoan Mộc Dao lập tức gật đầu, sợ Long Phi Dạ hối hận, cơn sóng trong lòng nàng ta dâng trào cuồn cuộn, Nghi thái phi càng thêm vui mừng, lập tức phân phó Quế ma ma đi chuẩn bị bữa tối.
Nhưng mà, hai mắt Hàn Vân Tịch rủ xuống, nghĩ thầm, nhìn bộ dạng này, năm sau Long Phi Dạ có phải đi xa hay không. Năm sau, Tần Vương phủ hẳn là sẽ có hai đại hỉ sự.
Đoan Mộc Dao nhìn Hàn Vân Tịch từ đầu đến cuối không có lên tiếng, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, lại không có ý định buông tha nàng dễ dàng.
"Đúng rồi, Vương phi nương nương, ta tới quá vội nên không chuẩn bị lễ vật cho người, người sẽ không trách ta chứ?" Nàng chăm chú hỏi.
Hàn Vân Tịch lúc này mới ngẩng đầu, khuôn mặt thờ ơ, lạnh nhạt nói: "Sẽ không."
Nàng không thèm.
Ai ngờ, Đoan Mộc Dao lại khiêu khích: "Vương phi nương nương, vừa rồi quên hỏi người, ta ăn Tết ở quý phủ, người sẽ không để tâm chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...