Edit & Dịch: Emily Ton.
Nhìn bóng dáng thị vệ đã rời xa, mọi người ở đây đều đang chìm đắm bên trong lo lắng kịch liệt, tâm tình vẫn chậm chạm không thể nào bình tĩnh lại. Tuy nhiên, cũng có một chút cảm giác chưa đã thèm, dường như có điều gì mất mát.
"Điện hạ, chúng ta hãy nhanh chóng đưa mẫu phi trở về, trên người mẫu phi vẫn còn có độc, nên tìm đại phu nhìn xem thế nào!" Mộ Dung Uyển Như rất nôn nóng.
Nhưng, lời này lại khiến Hàn Vân Tịch không chấp nhận được. Nàng rõ ràng chính là độc y, Mộ Dung Uyển Như xem nàng giống như không khí hay sao?
Ai biết, Nghi thái phi cũng gật đầu, "Phi Dạ, chúng ta hãy trở về đi, nhanh chóng tìm một độc y cho mẫu phi, cổ họng mẫu phi thật sự rất khó chịu."
Long Phi Dạ không trả lời, đỡ Nghi thái phi chuẩn bị rời đi. Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn, nàng cũng không để ý đến thái độ của Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như. Tuy nhiên, nhìn bóng dáng Long Phi Dạ khiến nàng cảm thấy mình chính là người xa lạ. Một cảm giác thất vọng và mất mát không thể giải thích bí mật len lỏi vào trái tim nàng.
Tốt thôi, bọn họ vẫn luôn là người một nhà, nàng chỉ là người ngoài cuộc.
Thời điểm Lý thị hạ độc, hệ thống giải độc của nàng cũng không có nhắc nhở. Hoặc là vừa rồi Lý thị đã lừa người, hoặc là độc thật đã hạ chính là một loại độc bí mật của độc môn. Nếu như đó là loại độc bí mật của độc môn, Hàn Vân Tịch thật muốn nhìn xem, Nghi thái phi có thể tìm được độc y lợi hại nào ở đế đô tới giải độc.
Nghi thái phi, Mộ Dung Uyển Như, một chuyện đánh cuộc và sự tình Hàn gia, các ngươi đều đã bỏ đá xuống giếng với ta, tốt nhất các ngươi không nên có một ngày nào đó cần cầu tới ta!
Ngay thời điểm khi Hàn Vân Tịch nheo mắt nhìn theo bọn họ, ai ngờ, Long Phi Dạ đột nhiên quay đầu nhìn lại, lạnh lùng hỏi, "Hàn Vân Tịch, ngươi còn không đi?"
Trái tim Hàn Vân Tịch lảo đảo. Đây là những lời rất quen thuộc.
Mặc dù hắn chỉ từng nói qua một lần với nàng khi bọn họ vào cung thỉnh an Thái hậu. Nhưng không hiểu vì sao, nàng bỗng cảm thấy vô cùng quen thuộc, có loại cảm giác không phải đang bị vứt bỏ.
Hàn Vân Tịch hơi sửng sốt một chút, đột nhiên tươi cười, "Điện hạ, thần thiếp còn có đánh cuộc chưa xử lý xong, tạm thời chưa thể rời đi."
Lời này vừa ra, Mục Lưu Nguyệt vẫn luôn ngơ ngác nhìn Long Phi Dạ bỗng nhiên bừng tỉnh, đột nhiên nhìn về phía Hàn Vân Tịch.
Đánh cuộc!
Đúng rồi, còn có đánh cuộc!
Tất cả mọi người chưa đã thèm rốt cuộc cũng nhớ tới, còn có đánh cuộc. Vừa rồi đã bị Lý thị dọa sợ, đều xem nhẹ chuyện này, trách không được luôn có cảm giác thấy thiếu gì đó.
Hàn Vân Tịch thừa nhận chính mình rất xấu, Mục Lưu Nguyệt, đây là quả báo, ngươi đối ta bất nhân thì đừng trách ta đối với ngươi bất nghĩa.
Sợ rằng Long Phi Dạ sẽ rời đi, Hàn Vân Tịch vội vàng thêm vào, "Điện hạ, tiểu thư Lưu Nguyệt và thần thiếp đã đánh đố nhau, nàng ấy thua nên cần thực hiện các điều khoản đánh cuộc."
"Điện hạ, hãy trở về đi, thân thể mẫu phi quan trọng hơn." Mộ Dung Uyển Như thấp giọng khuyên. Xét cho cùng, trong trường hợp này, nàng ta và Mục Lưu Nguyệt chính là đồng minh.
Tuy nhiên, Long Phi Dạ dường như không nghe thấy lời nàng ta nói, thấp giọng phân phó Sở Tây Phong đưa Nghi thái phi trở về, chính mình xoay người đi qua.
Mộ Dung Uyển Như buồn bực, điện hạ hình như không thích loại náo nhiệt này, hôm nay vì sao lại có hứng thú như thế?
Bất quá, nhìn về phía Mục Lưu Nguyệt, nàng ta bất lực không giúp gì được, chỉ có thể đi về phía trước cùng với Nghi thái phi.
Thấy Long Phi Dạ đi tới, trái tim Mục Lưu Nguyệt dần dần trầm xuống, cả người đều cảm thấy không tốt.
Đã từng, nàng có bao nhiêu hy vọng khi nhìn thấy người nam nhân này, ngay cả khi chỉ nhiều thêm một giây cũng tốt. Nhưng hiện giờ, nàng ta lại hận không thể tìm thấy một khe hở trên đất để chui xuống.
"Loại đánh cuộc gì?" Long Phi Dạ nhẹ nhàng hỏi, rốt cuộc ánh mắt nhìn thẳng về phía Mục Lưu Nguyệt.
Lời này vừa ra, Mục Thanh Võ một bên vỗ lên trán mình, biết muội muội thế là xong đời. Tần Vương điện hạ đã từng nói qua, cảm thấy có hứng thú với vụ đánh cuộc này. Đây không phải đã biết rõ còn cố ý hỏi hay sao?
Mục Lưu Nguyệt cúi thấp đầu đến nỗi không thể thấp thêm. Trên mặt nóng rát, giống như đang bốc cháy.
Có thể được Tần Vương điện hạ chú ý tới, là ước mơ nàng vẫn luôn tha thiết. Cho dù là khuôn mặt, hay là dáng người, nàng đều tỉ mỉ bảo dưỡng, trang điểm. Trong nhiều năm qua, nàng luôn nghiêm khắc với bản thân mình, chỉ hy vọng thời điểm con mắt Tần Vương điện hạ nhìn xem chính mình, có thể lưu lại ấn tượng tốt, có thể nhớ kỹ nàng.
Nhưng... nhưng hiện giờ, nàng đang ở vị trí chật vật nhất, thời điểm đáng xấu hổ nhất của mình.
Nàng không chỉ ngu xuẩn đến nỗi bị hung thủ lợi dụng, còn ngốc nghếch đến nỗi đánh cuộc thế này với Hàn Vân Tịch. Điều này khiến nàng có thể nôn ra máu bỏ mình đi thôi.
Sao nàng có thể kiêu ngạo như vậy? Ngu xuẩn như thế? Thật sự là mất mặt ném về đến nhà.
Thiên a, Tần Vương điện hạ sẽ nhìn nàng thế nào? Sẽ nghĩ về nàng như thế nào?
"Đánh cuộc, thần thiếp có thể bắt được hung phạm hạ độc trong vòng một tháng hay không. Kỳ hạn một tháng vẫn còn ba ngày nữa, vì vậy thần thiếp đã thắng!" Hàn Vân Tịch cười rất tự mãn.
Thật vất vả mới thắng, nàng đương nhiên muốn thống khoái cười một chút.
Mục Lưu Nguyệt nghe thấy, hai tay đều nắm chặt thành nắm đấm ở trong tay áo, ở trong lòng nàng âm thầm mắng, "Hàn Vân Tịch, ngươi là đồ tiện nhân!"
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch vẫn rất vui sướng, tươi cười nói, "Điện hạ, nếu người thua, sẽ phải cởi áo ngoài chạy một vòng ở trên đường Huyền Vũ."
Ô ô ô...
Mục Lưu Nguyệt rốt cuộc không nhịn được, duỗi tay kéo kéo ống tay áo Mục Thanh Võ cầu cứu. "Ca"
Lông mày của Mục Thanh Võ nhíu lại thành chữ "川". Mặc dù thời điểm hắn tra án không hề thiên vị muội muội mình, rất công bằng, nhưng khi đối mặt với đánh cuộc như vậy, chung quy hắn vẫn do dự.
Việc cởi áo ngoài ra và chạy quanh đường phố thật sự là quá mức. Một khi cởi áo ra và chạy, danh tiết sẽ hoàn toàn bị ném mất. Nếu như Lưu Nguyệt thật sự làm như vậy, nàng làm thế nào thiết lập được chỗ đứng ở trong đế đô? Làm thế nào để gả đi ra ngoài?
Hơn nữa, ngay cả mặt mũi Đại tướng quân phủ cũng đều sẽ bị nàng ném hết.
Mục Thanh Võ do dự một lát, nghiêm túc mở miệng, "Vương Phi nương nương, điện hạ! Lưu Nguyệt tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, sự tình này liên quan tới danh tiết nữ nhi, quan hệ đến cả đời nàng. Xin hãy khoan hồng, tha cho nàng lần này."
Hàn Vân Tịch cũng biết Mục Thanh Võ sẽ cầu tình, nàng lạnh lùng nhìn tay nhỏ của Mục Lưu Nguyệt đang nắm chặt góc áo của Mục Thanh Võ, bên môi nổi lên một nụ cười khinh thường.
Có một số người, thật sự rất có cốt khí, nhưng có một số người có thể co dãn và căng ra được.
Nếu như Mục Lưu Nguyệt dũng cảm một chút, có trách nhiệm một chút, kiên quyết thực hiện hứa hẹn, nàng thật ra sẽ khoan đúng hơn; Nếu Mục Lưu Nguyệt không phụ thuộc vào Mục Thanh Võ, tự mình cầu nàng, có lẽ nàng cũng sẽ mềm lòng. Nhưng, nha đầu này không có cốt khí thực hiện hứa hẹn, cũng không chịu khuất phục, không chịu cúi người cầu xin nàng.
Nha đầu như vậy, thật sự không biết xưa nay đều luôn kiêu ngạo cái gì.
Trận đánh cuộc này, Hàn Vân Tịch đã thắng rất đẹp, nhưng không hề dễ dàng. Nếu bởi vì Mục Thanh Võ cầu tình mà dễ dàng buông tha Mục Lưu Nguyệt, nàng thật sự cảm thấy tiếc cho bản thân mình.
Phải biết rằng, nếu hôm nay người thắng không phải là nàng, ngay cả người cầu tình giúp nàng cũng sẽ không có, kết cục của nàng nhất định còn thảm hơn so với Mục Lưu Nguyệt.
Mục Lưu Nguyệt dám làm việc lớn như vậy, nhất định phải trả giá đại giới.
"Đánh cuộc chính là đánh cuộc, sao có thể coi như trò đùa?" Hàn Vân Tịch vô tình hỏi lại.
Ca ca đều đã cầu xin, nàng còn muốn Mục Lưu Nguyệt khó thở như thế nào nữa? Nàng ta đang muốn phản bác, nhưng bị Mục Thanh Võ ngăn tay. Mục Thanh Võ cắn chặt hàm răng, nói, "Vương Phi nương nương..."
Ai ngờ, lời nói vừa mới bắt đầu, Hàn Vân Tịch đã lập tức ngắt lời, chất vấn nói, "Thiếu tướng quân, chẳng lẽ người tướng quân phủ các ngươi, cứ nói không giữ lời như vậy hay sao?"
Mục Thanh Võ là người ngay thẳng như thế, sao có thể chịu được loại chất vấn này. Hắn thật sự muốn trực tiếp trả lời Hàn Vân Tịch, "Không phải". Nếu đó là chính hắn, cho dù đánh cuộc là gì, cho dù hậu quả là gì, hắn nhất định sẽ thực hiện nó. Nhưng đây là sự tình của muội muội, vì số phận của muội muội, hắn chỉ có thể nhịn xuống.
Chần chờ một lát, hắn quyết định mạo hiểm mọi thứ, bỏ qua Hàn Vân Tịch, nhìn về phía Long Phi Dạ, "Tần Vương điện hạ, Lưu Nguyệt vẫn là khuê nữ còn trinh, vi thần cần xin điện hạ hãy xem xét lại!"
Mục Lưu Nguyệt vừa nghe lời này, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ. Nàng ta biết rằng ca ca đang dùng mặt mũi Tướng quân phủ tới cầu xin Tần Vương. Dù thế nào thì địa vị của tướng quân phủ ở trong triều cũng không thể coi thường, ít nhất so với những người khác, Tần Vương hẳn là sẽ cho bọn họ một chút mặt mũi.
Rốt cuộc nhìn thấy một chút hy vọng, nàng ta cũng không luống cuống nhiều nữa, có chút chờ mong. Nàng ta vẫn luôn biết, bản thân mình ở trong rất nhiều kẻ ái mộ Tần Vương, xem như là người có cơ hội lớn nhất, được Tần Vương nhìn với con mắt khác.
Long Phi Dạ giống như suy tư điều gì, liếc mắt nhìn Mục Thanh Võ một cái, thờ ơ nói, "Cởi áo ngoài ra và chạy quanh đường? Là ý tưởng của ai?"
Vừa nghe lời này, Mục Lưu Nguyệt lập tức vui mừng. Thiên a, Tần Vương điện hạ hỏi như vậy, nhất định đã bị hấp dẫn rồi, đúng không? Nếu không, với tính cách của hắn hẳn là sẽ lập tức từ chối.
Mục Lưu Nguyệt giống như đạt được một cuộc sống mới, vội vàng ngẩng đầu, mặt tươi như gió xuân, "Điện hạ, là do Vương Phi nương nương nói ra, không phải ta!"
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại khinh thường liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng hỏi lại, "Nếu đã đánh cuộc thì phải chịu thua, còn có gì khác để nói?"
Điều này....
Trong nháy mắt, Mục Lưu Nguyệt lập tức ngã ngồi ở trên gót chân, cả người giống như đã bị rút cạn không khí, mềm nhũn, tê liệt, nước mắt không thể nào khống chế lập tức tràn ra.
Tần Vương điện hạ thật sự... thật sự khinh thường nàng như vậy, thật sự không nể mặt tướng quân phủ không chút lưu tình như vậy.
Nếu đã đánh cuộc thì phải chịu thua. Hắn đây là muốn nàng thực hiện lời hứa hẹn cởi áo chạy quanh đường sao? Hắn đây là muốn trơ mắt nhìn xem sự trong sạch của nàng bị hủy hay sao?
Thì ra, nàng trong mắt hắn, căn bản không đáng để nhắc tới, có thể không có như vậy hay không? Thì ra nàng luôn tự hào về xuất thân của mình nhất, nhưng Tướng quân phủ, trong mắt hắn cũng bé nhỏ không đáng kể.
"Ô ô"
Cuối cùng, Mục Lưu Nguyệt cũng khóc nức nở, tất cả ảo tưởng, tất cả hy vọng hoàn toàn tan vỡ.
Còn có gì đáng buồn hơn so với bị nam nhân mà mình yêu thầm nhiều năm coi như cỏ rác?
Bị đả kích như vậy, nàng không thể nào chịu nổi.
"Không, ta không muốn! Không muốn!" nàng khóc la, điên cuồng túm quần áo Mục Thanh Võ.
Tuy nhiên, Long Phi Dạ không liếc nhìn xem nàng một cái, xoay người rời đi.
"Lưu Nguyệt tiểu thư, làm trò trước mặt Tần Vương điện hạ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ngươi đừng nghĩ tới chuyện chơi xấu! Vẫn còn lại ba ngày, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ đi!"
Hàn Vân Tịch vui sướng lưu lại những lời này, vội vàng xoay người đuổi theo Long Phi Dạ, để lại Mục Lưu Nguyệt kêu trời khóc đất ở sau lưng.
Thật tình mà nói, Long Phi Dạ thật sự rất tàn nhẫn. Khiến người bị thương sâu nặng như vậy, cư nhiên không có một chút cảm giác, cứ thế rời đi.
Hàn Vân Tịch không nhịn được nghĩ, có phải tất cả những người thích hắn, đều sẽ bị sự lạnh băng vô tình của hắn gây thương tích hay không?
Thật vất vả đuổi theo, Hàn Vân Tịch ngoan ngoãn đi ở bên cạnh hắn, đang muốn mở miệng nói lời cảm tạ, nhưng Long Phi Dạ đã nhẹ nhàng lên tiếng, "Ngươi còn không quay về?"
Ách. Hàn Vân Tịch lúc này mới phát hiện, phương hướng hiện tại đang đi ngược với hướng về Tần Vương phủ.
"Ngươi không quay về sao?" Hàn Vân Tịch hỏi không đầu không đuôi.
Ai ngờ, Long Phi Dạ dừng chân nhìn nàng một cái, không nói một tiếng, thân ảnh chợt lóe đã không thấy người.
Gia hỏa này!
Được thôi, hắn đi nơi nào, sao có thể nói với nàng? Rất có thể hắn muốn đi Cô Uyển thẩm vấn Hàn Nhược Tuyết và xử lý thi thể Lý thị, đúng không?
Hàn Vân Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người vẫn chưa tan đi, lúc này mới nhớ tới Thất di nương và Tiểu Dật Nhi. Nàng lập tức vội vàng chạy tới cửa sau của Đại Lý Tự. Thất di nương, ngươi ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì. Hiện giờ hai phòng Hàn gia đã không còn nữa, chỉ còn lại ngươi và Tiểu Dật Nhi!
May mắn thay, thương thế của Thất di nương không nghiêm trọng lắm, nhưng não có chấn động rất nhỏ.
Hàn Vân Tịch tự mình đưa Thất di nương và Tiểu Dật Nhi trở về Hàn gia, xử lý một chút sự tình Hàn gia. Một đêm không ngủ, nàng đang định nghỉ ngơi, đột nhiên người Tần Vương phủ tới, nói Mộ Dung Uyển Như đang vội tìm nàng trở về.
Thời gian này, Mộ Dung Uyển Như vội vã tìm nàng, tất nhiên là do Nghi thái phi thật sự trúng độc, hơn nữa độc y không thể nào giải được.
Hàn Vân Tịch thật sự rất vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...