Edit & Dịch: Emily Ton.
Trong phòng giam một mảnh yên tĩnh. Hàn Vân Tịch nghiêm túc nhìn chằm chằm nước cơm trước mặt. Biểu tình nghiêm túc của nàng làm trái tim mọi người tò mò quanh mình đều không tự giác trầm xuống, cùng chờ với nàng.
Tầm mắt Long Phi Dạ dừng ở trên mặt Hàn Vân Tịch, tựa hồ đã thật lâu hắn không nhìn đến nữ nhân này nghiêm túc, chuyên nghiệp.
Nếu lưu nàng lại bên cạnh, giống như một độc sư ngự dụng, có thể là một lựa chọn có lý trý hay không?
Ngay khi Long Phi Dạ đang cân nhắc, ánh mắt nghiêm túc của Hàn Vân Tịch đột nhiên sáng ngời, kinh hô, "Quả nhiên đúng!"
Long Phi Dạ vội vàng nhìn lại nước cơm, chỉ thấy nước cơm nguyên bản có màu trắng trong đột nhiên trở nên vẩn đục, chỉ chốc lát sau liền biến đen!
"Cho nên, trong máu các nàng có độc?" Long Phi Dạ tất nhiên là người thông minh, đại khái minh bạch chuyện là như thế nào.
Nước cơm không có độc, khiến nước cơm biến đen không thể nghi ngờ chính là máu tươi của tù phạm.
Hàn Vân Tịch gật gật đầu, "Đúng! Trong máu bọn họ có độc, loại độc này chính là Mễ Độc."
"Sao có thể như thế?" Long Phi Dạ hỏi. Nếu trong máu có độc, tù phạm này vì sao còn có thể sống đến tận bây giờ, vì sao lúc trước hắn thỉnh độc y đều tra không ra dấu hiệu các nàng bị trúng độc?
Tuy rằng đối độc tố cũng không hiểu biết, nhưng là, Long Phi Dạ cũng biết, độc tố một khi lan truyền vào máu, trình độ trúng độc sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí là không cách nào cứu trị.
Vừa rồi hắn lệnh người lấy máu từ trên ngón tay tù phạm, bất quá chỉ là vài giọt máu tùy ý mà thôi, thử một lần liền có độc như thế, độc này phỏng chừng đã hoàn toàn lan rộng vào trong máu khắp người tù phạm đi.
Một thân máu đều là máu độc, nhưng vẫn giống như người bình thường, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Long Phi Dạ chưa chắc sẽ tin.
"Đây là một loại độc rất đặc thù. Sở dĩ tên là Mễ Độc, đúng là bởi vì độc tố này chỉ khi gặp được loại thực phẩm là gạo, mới có thể hiện ra độc tố." Hàn Vân Tịch ngừng lại, lại nói, "Nếu ta đoán không sai, người trúng độc này, trước khi trúng độc nhất định đều uống qua nước cơm."
Long Phi Dạ lập tức nhìn thị vệ một bên.
"Bẩm điện hạ, đúng là như thế, cả ba bữa cơm đều là nước cơm, đều mạnh mẽ ép uống, sẽ có người uống xuống, cũng có người lập tức nhổ ra." Thị vệ vội vàng bẩm báo.
"Nói cách khác, nếu đồ ăn thực sự không có quan hệ cùng gạo, các nàng vĩnh viễn sẽ không trúng độc?" Long Phi Dạ nghiêm túc hỏi.
Hàn Vân Tịch gật gật đầu, "Đúng, vĩnh viễn đều sẽ không trúng độc, hơn nữa cho dù độc y lợi hại bao nhiêu, đều kiểm tra không ra trong máu các nàng có chứa độc tố."
Nàng đang nói, lại tùy tay đem nước cơm đổ vào một ly máu tươi khác, không lâu sau, cũng xuất hiện tình huống giống nhau, màu trắng của nước cơm dần dần biến đen.
Không thể nghi ngờ, máu của hai tên tù phạm đều có độc.
"Thì ra là thế." Bên môi Long Phi Dạ nổi lên một nụ cười lạnh, trách không được hắn tra như thế nào cũng đều tra không ra, không nghĩ tới đối phương lại tàng độc thâm đến như vậy.
"Thay vì đói chết, vì sao không uống nước cơm, trúng độc mà chết?" Long Phi Dạ hỏi.
Hắn nghĩ không ra, một đám nội gian này đều không cung khai, nếu muốn chết, vì sao lại không ăn không uống?
Bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một ý cười bất đắc dĩ, "Điện hạ, tên Mễ Độc này nghe thì rất bình thường, nhưng là một khi độc phát, người bình thường rất khó có thể chịu nổi, nếu đổi thành ta, ta cũng thà rằng đói chết, cũng sẽ không muốn bị độc phát mà chết."
Lúc này Long Phi Dạ mới minh bạch, có vẻ như những người này trúng độc, đều là bởi vì thị vệ ép các nàng uống nước cơm, không cẩn thận nên uống xuống.
"Điện hạ, chủ tử phía sau của các nàng...... Tuyệt đối là không bình thường!" Ánh mắt Hàn Vân Tịch lộ ra lo lắng, nghiêm túc nhắc nhở. Cao thủ hạ độc lợi hại như vậy, thật khó đối phó nha.
Tới đây và nhìn thấy những người này, nàng đương nhiên biết ở đây chính là đang cầm tù nội gian Bắc Lịch quốc. Lần trước, nàng cùng Long Phi Dạ xuống vực sâu, gặp phải người có thể khống chế đàn muỗi độc, cũng là nội gian Bắc Lịch quốc. Mỗi tên nội gian đều là cao thủ dùng độc, nếu nàng đoán không lầm, phía sau đám người này còn có một tên thủ lĩnh, mà Mễ Độc chính là do tên thủ lĩnh này hạ.
Không chỉ Mễ Độc rất khó phối chế ra, mà người biết được sự tồn tại của Mễ Độc cũng đều rất hiếm và rất ít. Hàn Vân Tịch dám cam đoan, 10 độc y trong thiên hạ, ít nhất có 9 người không biết tồn tại của loại độc này.
Trên tay nàng cũng không có loại độc này, bởi vì loại độc này đã thất truyền ở hiện đại, mà căn cứ vào sách cổ ghi lại, phối phương của loại độc này ở thời cổ đại cũng bị thất truyền từ lâu, không nghĩ tới lại có thể đụng phải ở đây.
Nếu không phải hệ thống giải độc có ghi lại tư liệu lịch sử, Hàn Vân Tịch nghĩ, cho dù nàng nghiên cứu trong mấy năm, cũng chưa chắc tìm ra câu trả lời nha.
"Chôn độc tỉ mỉ như thế, xác thật là không bình thường!"
Long Phi Dạ hừ lạnh, ngay sau đó hạ lệnh, "Người tới, chuẩn bị hình cụ, bổn vương hiện tại sẽ thẩm vấn! Bổn vương muốn để các nàng biết, trên thế giới này còn có sự tình so Mễ Độc phát tác còn đáng sợ hơn!"
Hàn Vân Tịch không có giải dược của Mễ Độc, nhưng là, cũng coi như đã giúp Long Phi Dạ giải được đáp án, nàng đang muốn thúc giục hắn nên đi Hàn gia, vừa nghe hắn nói lạnh lùng như thế, nàng không khỏi có chút khiếp tâm.
Nhìn đường cong lãnh nghị của hắn, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, Hàn Vân Tịch bất giác lui ra sau mấy bước, quyết định vẫn nên nhịn, chờ hắn hoàn thành sự tình của mình trước đi.
Nàng đã gặp qua bộ dáng lạnh như băng của gia hỏa này, còn chưa gặp qua bộ dáng nghiêm túc như thế của hắn, có vẻ như chuyện nội gian Bắc Lịch quốc, đã làm phiền hắn một thời gian dài.
Đương nhiên, Hàn Vân Tịch cũng tò mò, ở Vân Không Đại Lục, độc y là một nhánh thuộc bên ngoài, không thuộc về nhánh chủ lưu. Rất ít người nghiên cứu độc tố, ngay cả học viện y Vân Không cũng không xem độc y như là trọng tâm chính của chương trình học, ở trên toàn bộ đại lục, cao thủ dùng độc hẳn là không nhiều lắm nha!
Người đứng phía sau đám nội gian này là một người như thế nào đây?
Người này là đang ở Bắc Lịch quốc, hay là cũng giống như những nội gian này, đang ẩn thân ở đế đô Thiên Ninh? Tất cả nội gian đều là nữ tử, người phía sau chẳng lẽ cũng sẽ là một nữ nhân?
Nếu không có hệ thống giải độc phụ trợ, đánh giá, nàng sẽ thua sao? Hàn Vân Tịch càng nghĩ, càng tò mò, thật đúng là muốn gặp thủ lĩnh đứng phía sau một lần.
..........Edit & Dịch: Emily Ton.....
Thấy Long Phi Dạ đi sâu vào hầm ngục, nàng chần chờ một lát, cũng khập khiễng bước chân đi qua.
Hàn Vân Tịch vào cửa thì thấy, phạm nhân còn chưa bị mang lại đây, bọn thị vệ đang chuẩn bị hình cụ. Long Phi Dạ thì ngồi ở một góc bên trong, ánh lửa u ám bao phủ trên khuôn mặt hắn. Trông hắn giống như người thống trị vạn vật đang ẩn thân ở trong bóng tối nhìn xem thế gian, thần bí, lạnh lùng, uy nghiêm, ánh mắt tràn ngập khí phách cuồng vọng!
Bạch y làm hắn giống như tiên, hắc y lại làm hắn giống như quỷ.
Hàn Vân Tịch đứng bằng một chân, nhìn xem đến nỗi không rời mắt được, người nam nhân này rõ ràng cách nàng không quá vài bước, lại giống như xa tận chân trời.
Long Phi Dạ liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì, cằm khẽ nâng, ý bảo nàng phía bên phải cách đó không xa có vị trí để ngồi.
Hàn Vân Tịch cũng không nói gì, gật gật đầu, khập khiễng đi qua, ngồi xuống, tức khắc có cảm giác hai chân đều được giải phóng.
Sau khi ngồi xuống, Hàn Vân Tịch mới chú ý tới trong gian hình phòng cũng không có hình cụ, chỉ có một cái lồng sắt lớn, những lưới sắt rất gần nhau và rất vững chắc, ở mặt bên còn mở ra một cái miệng hình tròn, lớn bằng khuôn mặt người thường.
Đây là hình cụ sao?
Hàn Vân Tịch suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được hình cụ nên dùng như thế nào, càng muốn biết như thế nào mà loại hình cụ này so với Mễ Độc phát tác còn đáng sợ hơn?
Rất nhanh, thị vệ đưa tới một cái lồng chuột bằng sắt, bên trong có nhốt một con chuột đen đáng sợ, đầu và đuôi như được gắn thêm vào, ước chừng dài bằng cánh tay người, hơn nữa miệng con chuột này còn đặc biệt bén nhọn.
Hàn Vân Tịch không đoán được chuột này dùng để làm gì, chỉ là, nhìn vài lần thì bất giác rùng mình từng đợt, sởn tóc gáy.
Tựa hồ ngay cả thị vệ cũng rất sợ hãi chuột này, cũng không dám trực tiếp dùng tay bắt, mà là mở lồng chuột ra, đem chuột đen để vào lồng sắt lớn, ngay sau đó đóng miệng lồng sắt lớn lại.
Chuột lớn rơi xuống lồng sắt lớn, lập tức giống như điên bắt đầu chạy cuồng trên dưới trái phải, tựa hồ bị giam lâu rồi, đã rất lâu không được hoạt động, lại tựa hồ như vội vã muốn chạy trốn ra khỏi lồng sắt, tóm lại, con chuột đặc biệt hưng phấn.
Hàn Vân Tịch càng xem càng thấy buồn bực, đúng ngay lúc này, thị vệ ném vào một khối thịt tươi to bằng ngón tay cái, ném ở phía sau lưng con chuột lớn, chính là khứu giác chuột lớn phi thường nhanh nhạy, lập tức xoay người bật lại đây, cơ hồ là một ngụm nuốt thịt tươi kia, cắn cũng chưa cắn!
Hàn Vân Tịch bất giác ngồi ngay ngắn, kinh hô, "Con chuột này là dùng thịt tươi nuôi dưỡng!"
Long Phi Dạ không trả lời, thị vệ rất cung kính, "Bẩm Vương Phi nương nương, đúng vậy."
Hàn Vân Tịch lập tức minh bạch chuyện là như thế nào, nhịn không được giật mình một cái, ôm chặt hai cánh tay, quá khủng bố!
Con chuột ăn thịt này rõ ràng đã bị bỏ đói vài ngày, đói đến nỗi vừa nhảy xuống đã đi tìm đồ ăn. Hơn nữa, nó hẳn là đã từng vào cái lồng sắt lớn này rất nhiều lần, biết rằng vừa tiến vào sẽ có thịt ăn, mới có thể hưng phấn tán loạn như thế.
Nếu Long Phi Dạ đem tù phạm khoá vào trong lồng sắt này, vậy chẳng phải là......
Hàn Vân Tịch nghĩ cũng không dám nghĩ, bất giác quay đầu nhìn về phía Long Phi Dạ, chỉ thấy Long Phi Dạ mặt không có biểu tình, hai tròng mắt lạnh băng vô tình, giống như một hồn ma ác độc ban đêm.
Khổ hình này, quả nhiên so Mễ Độc phát tác còn muốn khủng bố hơn, đối mặt với loại khổ hình này, sẽ còn có người không cung khai sao?
Rất nhanh, hai nữ tù phạm đều bị mang lại đây, hai tay bị trói ở sau lưng, đầu tóc đều rối loạn, bộ dáng như cây khô héo, phỏng chừng là đã đói bụng vài ngày.
Một nữ tù phạm bị áp đến một bên và trói chặt, trong khi một người khác bị áp đến bên lồng sắt. Ngay khi khăn trong miệng được lấy ra, nàng liền tức giận hướng về phía Long Phi Dạ mắng, "Long Phi Dạ, ngươi đừng uổng phí sức lực, ngay cả khi ta chết, cũng tuyệt đối không trả lời bất cứ câu hỏi nào của ngươi!"
"Ta khuyên ngươi đừng lại uổng phí sức lực, vô dụng!"
Bên môi Long Phi Dạ gợi lên một nụ cười châm chọc, không trả lời nàng, với một ánh mắt sắc bén, thị vệ liền áp nữ tù phạm qua.
Đầu của nữ tù phạm hung hăng bị đè vào trên lồng sắt, mà con chuột đen lớn bên trong một khi ngửi được mùi "đồ ăn", đột nhiên bật lại từ bên trong, móng vuốt sắc bén cách lưới sắt dày đặc, cào xé như điên, tựa hồ như muốn phá lưới sắt kia.
Hàn Vân Tịch xem đến kinh hồn táng đảm, nếu không phải có lưới sắt dày đặc ngăn lại, trời mới biết đầu của nữ tù phạm này sẽ bị cào thành bộ dáng gì nha!
Chó ăn thịt chuột, mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần có thịt, nó nhất định ăn!
Nữ tù phạm tựa hồ cũng ý thức được khổ hình lần này không giống như lúc trước, nàng đột nhiên giãy giụa, nhưng, thị vệ lại gắt gao bóp chặt cổ nàng, để đầu nàng ở trên mạng lưới.
Nữ tù phạm lớn tiếng kêu gào, "Long Phi Dạ, ngược đãi nữ nhân, ngươi còn xem như một nam nhân hay sao? Có bản lĩnh ngươi hãy giết ta đi!"
"Long Phi Dạ, ngươi có nghe hay không, ngươi là đồ máu lạnh vô tình, ngươi không phải là người!"
"Ngươi tính là anh hùng hảo hán gì! Hãy một đao giết chết ta đi!"
..........
Long Phi Dạ không nói chuyện, thị vệ đột nhiên liền kéo nữ tù phạm ra, lấy khăn bịt miệng nàng.
Một thất lập tức an tĩnh lại, lúc này, Long Phi Dạ mới sâu kín mở miệng, giọng nói u lãnh đến nỗi làm nhiệt độ quanh mình hạ xuống vài độ.
"Trong mười năm qua, hơn 10 người đã chết ở trên tay ngươi, bao gồm một hài tử mới sáu tuổi, cùng một đứa trẻ còn trong tã lót. Ngươi cũng xứng nói chuyện làm người cùng bổn vương?
Hàn Vân Tịch nguyên bản còn có chút đồng tình với nữ tù phạm, vừa nghe Long Phi Dạ nói như thế, nàng lập tức phẫn nộ, những nội gian này, làm những điều người nhận không ra, cư nhiên ngay cả hài tử cũng không buông tha, quả thực quá đáng giận, nàng ta xứng đáng có ngày hôm nay!
Nữ tù phạm bất mãn quay đầu giãy giụa, nhưng mà, Long Phi Dạ lại lạnh lùng nói, "Chấp hình."
Chấp hình? Đây là đem người ném vào hay sao? Hay là......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...