Edit & Dịch: Emily Ton.
Sau khi trở lại bình thường, Hàn Vân Tịch giống như bị điện giật vội vàng đem chân lùi về trong váy, lại nhìn ánh mắt kia của Long Phi Dạ, mặt nàng tức khắc đỏ ửng!
Gia hỏa này sẽ không cho rằng nàng lả lơi ong bướm đi? Hoặc là cho rằng nàng đang câu dẫn hắn đi?
Tất cả mọi thứ!
Hoàn toàn mất mặt!
"Điện hạ, thần thiếp tự mình có thể bôi dược, ngươi ra ngoài trước đi." Hàn Vân Tịch miễn cưỡng mở miệng.
Nhưng mà, Long Phi Dạ không những không đi, ngược lại kéo ghế dựa lại đây, ngồi ở trước mặt nàng, mở thuốc dầu trị bong gân ra.
Đây là muốn giúp nàng bôi dược hay sao?
Tưởng tượng đến ánh mắt vừa rồi của hắn, Hàn Vân Tịch cảm thấy không được tự nhiên, miễn cưỡng tươi cười, "Điện hạ, ta...... có thể tự mình làm."
"Vương Phi nương nương đều đã kéo vớ cởi giày, bổn vương tự nhiên cũng muốn cống hiến sức lực." Trong giọng nói lạnh băng của Long Phi Dạ lộ ra một chút châm chọc.
Hàn Vân Tịch vì sao nghe thế nào đều cảm thấy giọng điệu này không thích hợp, hơn nữa, nàng cũng không tin gia hỏa này thật sự sẽ có hảo tâm như vậy, tự mình thay nàng bôi dược, sự tình gân cốt bị thương, vạn nhất hắn không lưu ý tay dùng lực lớn, chẳng phải nàng sẽ đau đến chết?
"Điện hạ, ngươi và ta tuy là phu thê, nhưng là...... nhưng là......"
Hàn Vân Tịch chần chờ một lát, đơn giản nói thẳng, "Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi vẫn nên đi ra ngoài trước đi."
Bên môi Long Phi Dạ nổi lên một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt bá đạo bắt đầu tập trung đánh giá nàng, "Tần Vương phi, ngươi xác định muốn cùng bổn vương thảo luận vấn đề phi lễ hay sao?"
Hàn Vân Tịch bỗng nhiên có chút chột dạ, nhưng vẫn đúng lý hợp tình trả lời, "Tần Vương điện hạ, ngươi và ta vốn là hữu danh vô thực, ta bất quá chỉ là Vương phi trên danh nghĩa, ta vì cái gì không thể cùng ngươi thảo luận vấn đề phi lễ? Thỉnh ngươi hãy nghiêm túc hơn!"
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại hỏi lại, "Hàn Vân Tịch, bổn vương thời điểm nào nói qua ngươi là Vương phi trên danh nghĩa? Ngươi vào đại môn Tần Vương phủ ta, chính là mang danh nghĩa người của Long Phi Dạ ta."
Hắn nói, liếc mắt nhìn giày một bên một cái, lạnh lùng cảnh cáo, "Thỉnh ngươi nhớ kỹ chính mình là phụ nữ đã có chồng, giữ gìn tốt nữ tắc của ngươi!"
"Ngươi!" Hàn Vân Tịch chán nản, gia hỏa này rõ ràng là đang nhục nhã nàng không biết giữ đạo làm vợ!
Chẳng qua chỉ là cởi giày ra, nàng nơi nào nghĩ nhiều như vậy, là tâm hắn bất chính, nghĩ nhiều quá nên nghĩ sai lệch đi!
Thật đáng giận, tuy nhiên, đáng chết, Hàn Vân Tịch phát hiện chính mình cư nhiên không phản bác lại.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch quyết định bằng bất cứ giá nào, đơn giản vươn chân ra, trực tiếp duỗi đến trước mặt Long Phi Dạ, chỉ thiếu chút nữa là đá đến trên mặt hắn.
"Vậy làm phiền điện hạ rồi!" Nàng một chữ một chữ, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Long Phi Dạ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cặp mắt lạnh lùng, lại thâm đến thấm người, hắn giơ tay bắt lấy chân nhỏ của Hàn Vân Tịch, dùng một chút lực thật mạnh, kéo xuống!
"A!"
Hàn Vân Tịch đau khóc ở trong lòng, tay gia hỏa này đã dùng lực nắm nơi sưng đỏ mà nàng bị trật khớp, có thể không đau sao?
Nhưng, nàng rất quật cường, mày đều không nhăn một chút, loại đau đớn khủng bố hơn nàng đã từng trải qua, chút đau đớn này tính là cái gì?
Long Phi Dạ giương mắt nhìn nàng một cái, trên mặt âm u, một cái tay khác duỗi tới, nâng chân nàng lên từ phía dưới, từ dưới hướng lên trên lại nắm chỗ mắt cá chân bị thương của nàng.
"Con mẹ quái quỷ nhà ngươi!" (Nguyên văn: "你他娘的魂淡!")
Hàn Vân Tịch đau đớn mắng ở trong lòng, âm thầm cắn răng, vẫn không lên tiếng.
Bên môi Long Phi Dạ ngậm một độ cong lạnh lẽo, lấy dầu trị bong gân xoa vào chỗ vết thương trên chân Hàn Vân Tịch.
Nước thuốc lạnh băng, đụng tới chỗ bị thương, nóng rát đau đớn của Hàn Vân Tịch lập tức giảm đi rất nhiều, nàng bất giác âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng ai biết, nàng vừa mới buông lỏng dây thần kinh đang căng chặt, ngón tay Long Phi Dạ liền duỗi qua, ngón trỏ cùng ngón giữa cùng nhau bắt đầu bôi!
Bôi, xoa!
Xác thật là danh xứng với bôi, tay nam nhân vốn dĩ đã lớn, hơn nữa hắn lại cố ý làm, trong chốc lát hướng lên trên, một hồi lại đi xuống, dùng sức bôi nước thuốc ở trên miệng vết thương của nàng.
Đau!
Mỗi một chút đều rất đau, hơn nữa, theo tay hắn dùng sức bôi, cảm giác lạnh lẽo của nước thuốc rất nhanh liền biến mất, thay thế là cảm giác nóng rát, đừng nói làn da, ngay cả gân cốt đều có loại cảm giác bỏng cháy!
Loại cảm giác này, quả thực giống như là đang xẻo thịt trên miệng vết thương, huyết nhục mơ hồ! Không thể chịu đựng được!
Mới trong chốc lát, sau lưng Hàn Vân Tịch đã ướt đẫm, mồ hôi toát ra lớn như hạt đậu, nhưng mà, nàng vẫn cắn chặt khớp hàm, trước sau cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm xem miệng vết thương, vẫn không nhúc nhích, tùy ý Long Phi Dạ lăn lộn.
Không chết được, đau thì đau đi!
Long Phi Dạ cho rằng nàng sẽ cầu xin tha thứ, nhưng ai biết, thật lâu sau đó, tay hắn đã có chút đau, nữ nhân này cư nhiên vẫn không lên tiếng.
Long Phi Dạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, thấy nàng vẫn đang êm đẹp không hề té xỉu, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, ngay cả bản thân cũng không phát hiện.
Nghiêm túc nhìn lại, chỉ thấy Hàn Vân Tịch cúi đầu, mồ hôi đầy đầu, hắn nghĩ, nữ nhân này sắp chịu không nổi, nên đầu hàng đi?
Nhưng ai biết, đúng ngay lúc này, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu nhìn lên, một chút bộ dáng muốn đầu hàng đều không có, ngược lại là vẻ mặt quật cường. Ánh mắt nàng không có chỗ nào sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt hắn, phảng phất muốn nhìn xem hắn chột dạ.
Long Phi Dạ nao nao trong lòng, không khỏi nhíu mày, cũng nhìn vào mắt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh không tiếng động, một kẻ quật cường, một kẻ lạnh nhạt, bọn họ giống như là thù địch, ai cũng đều không chớp mắt trước, ai cũng đều không muốn nhường một bước.
Nhưng Long Phi Dạ cũng không ý thức được chính mình đã ngừng tay, mà Hàn Vân Tịch cũng không ý thức được, chân đã không còn đau.
Thời gian trôi qua trong yên tĩnh, trời đất cũng bất tri bất giác tĩnh lặng......
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, truyền đến tiếng đập cửa "bang bang bang", ngay sau đó là nghe tiếng thị vệ nôn nóng bẩm báo, "Điện hạ, dưới địa lao lại chết thêm một người!"
Lúc này, hai người mới phục hồi tinh thần lại, cùng nhau định thần nhìn nhìn đối phương, lập tức cùng nhau tránh đi.
Hàn Vân Tịch cúi đầu, không nhớ nổi vừa mới xảy ra chuyện gì với mình, nhìn hắn làm gì đây?
Long Phi Dạ mặt mày trầm xuống, hơi mất vẻ bình tĩnh thường ngày, hắn bĩu môi, ném đi thuốc trị bong gân, lạnh lùng nói, "Lập tức xử lý cho tốt, ta chờ ngươi ở cửa."
Hắn vừa nói, vừa xoay người rời đi, bước chân rõ ràng hơi nhanh, cũng không biết là vì sự tình bên ngoài khẩn cấp, hay là vì nguyên nhân khác.
Hàn Vân Tịch lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy hắn đóng cửa lại, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, như trút được gánh nặng.
"Hỗn đản!" Nàng mắng một tiếng, tiếng nói vừa dứt, Long Phi Dạ lập tức thúc giục ở cửa, "Hàn Vân Tịch, ngươi tốt nhất nhanh lên!"
"Vương bát đản!"
Hàn Vân Tịch lại mắng thêm một câu, nhanh nhẹn lấy dược trên mặt đất, bọc một tầng lụa trắng quanh mắt cá chân, muốn đi giày vào, lại phát hiện giày này quá phức tạp, chân bọc vải lụa trắng căn bản không xuyên nổi.
Nàng chần chờ một lát, chỉ có thể dùng vải lụa trắng bọc kín hết tất cả bàn chân của mình, bọc kín mít vài tầng, như vậy, cũng không xem như lộ chân đi?
Không thể không nói, thuốc chữa bong gân của Long Phi Dạ rất hữu dụng, không bôi trực tiếp tại trên miệng vết thương, cảm giác lạnh băng thật tốt, giảm đi cảm giác đau đớn rất nhiều.
Nhưng mà, Hàn Vân Tịch cũng không hiếm lạ, tùy tay ném thuốc bong gân ở trên bàn, nhẹ nhàng nhảy xuống bằng một chân, khập khiễng đi ra ngoài.
Long Phi Dạ liếc mắt nhìn dưới chân nàng một cái, nhưng không nhìn thấy gì, làn váy của nàng rất dài, thời điểm đi đường hai chân phần lớn cũng là giấu dưới làn váy.
"Người trúng độc đã chết sao?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Đã chết một người." Long Phi Dạ nói, ở trước mặt nàng hơi ngồi xổm xuống, muốn cõng nàng, "Lên đi."
Hàn Vân Tịch chần chờ, nhưng Long Phi Dạ lại không có kiên nhẫn, "Mau, độc phát rồi."
Vừa nghe lời này, Hàn Vân Tịch mới biết rằng hắn là đang vội đi giải độc, không có lựa chọn, nàng vội vàng leo lên, hai tay ôm cổ hắn, nâng hai chân lên.
Hàn Vân Tịch rất nhẹ, Long Phi Dạ cõng nàng chẳng cần phải cố hết sức, Hàn Vân Tịch cũng chưa cảm thụ được chút cảm giác được hắn cõng là gì, thân ảnh hắn đã biến mất trong bóng đêm.
Tốc độ của hắn rất nhanh, xuyên qua hoa viên, thông qua mật đạo, chỉ một lát đã đến địa lao, đặt Hàn Vân Tịch ở phía sau đình thi đài (停尸台 - đình thi đài: nơi để thây người chết).
Tuy rằng Hàn Vân Tịch bị mang lại đây, nhưng có cảm giác giống như chính mình vừa chạy xong 400m, gấp đến độ không thở nổi một hơi.
Nàng vừa đứng vững, hệ thống giải độc lập tức có cảnh báo.
Có độc!
Kỳ thật, không cần hệ thống giải độc cảnh báo, Hàn Vân Tịch cũng có thể nhìn ra, thi thể trên đình thi đài chính là do trúng độc mà chết.
Khu vực ở giữa lông mày của người chết, môi, ngón tay tất cả đều biến thành màu đen, đây là hiện tượng trúng kịch độc mà chết.
Hàn Vân Tịch âm thầm thở hổn hển một hơi, lúc này mới mở miệng, "Người này hẳn là đã chết một hai ngày đi?"
Long Phi Dạ gật gật đầu, chỉ một cỗ thi thể phía một bên khác, "Đó là vừa mới chết."
Hàn Vân Tịch đi qua nhìn, quả nhiên lại thấy một khối thi thể, nàng vừa đến gần thì thấy, dấu hiệu trúng độc vẫn chưa hoàn toàn hiển hiện ra ngoài, nhưng môi đã biến thành màu đen.
Sau khi nàng kiểm tra mắt và môi người chết, lại dò xét móng tay, nhàn nhạt nói, "Uống thuốc độc tự sát?"
"Nàng không có cơ hội uống thuốc độc." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Nội gian bị hắn giam cầm trong địa lao này, hai tay hai chân tất cả đều bị trói. Toàn bộ vũ khí và độc dược trên người cũng đều bị lục soát ra hết, hơn nữa, mỗi người đều được giam riêng. Từng người một, tất cả đều bị nhét khăn trong miệng, phòng ngừa ầm ĩ sẽ cắn lưỡi tự sát.
Ngoài ra, xét thấy nội gian này am hiểu dùng độc, trước khi cầm tù, Long Phi Dạ đã sớm mệnh lệnh độc y kiểm tra trong khoang miệng của các nàng rồi, cũng không phát hiện dấu hiệu cất giữ độc.
Trước đây đều là do Sở Tây Phong thẩm vấn, đám người này đều không nói gì, cũng không ăn không uống, muốn chậm rãi đói chết, lúc trước đã chết đói mấy tên.
Mà mấy ngày trước, Long Phi Dạ tự mình tới thẩm vấn, bị khổ hình, bắt đầu phát hiện có người trúng độc mà chết.
Địa lao sẽ không có nội gian, rất rõ ràng là những người này không thể chịu nổi khổ hình, nên uống thuốc độc mà chết.
Hiện tại, Long Phi Dạ không rõ chính là các nàng lấy độc dược từ đâu, làm sao để uống thuốc độc?
Bây giờ chỉ còn lại hai tên nội gian, vạn nhất lại lục tục trúng độc mà chết, đều sẽ uổng phí sức lực lúc trước hắn thẩm vấn lâu như vậy.
Hàn Vân Tịch vừa dùng ngân châm lấy máu độc từ hai cỗ thi thể kiểm tra, vừa nghe Long Phi Dạ nói về tình huống xảy ra.
Ngay từ đầu nàng đã không có hứng thú gì, nhưng mà vừa nghe tình huống này, nàng liền tò mò.
Thông thường, một người muốn uống thuốc độc tự sát, phần lớn sẽ đem độc dược giấu ở dưới hàm răng, nhẹ nhàng cắn một cái lập tức sẽ trúng độc, nhưng, những phạm nhân này đều đã bị kiểm tra qua khoang miệng.
Các nàng uống thuốc độc như thế nào?
Hàn Vân Tịch mượn cớ lấy đồ trong túi chữa bệnh, đem máu để vào trong hệ thống giải độc, chỉ trong giây lát đã có kết quả: Mễ Độc*!
*Mễ độc (米毒): Mễ (米) nghĩa là gạo. ( Độc gạo : Rice Poison) {Dịch: Emily Ton}
"Cư nhiên là Mễ Độc!" Hàn Vân Tịch chấn kinh, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ khó hiểu, "Mễ độc?"
Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc, "Còn có người sống không?"
"Còn có hai người." Long Phi Dạ đúng sự thật trả lời.
Hàn Vân Tịch chần chờ một lát, nghiêm túc nói, "Hãy lấy mỗi người một giọt máu lại đây, còn có, tìm một chén nước cơm tới đây."
Long Phi Dạ làm theo, rất nhanh, máu tươi của hai tên tù phạm, cùng một chén nước cơm đều được đưa đến trước mặt Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch múc một muỗng nước cơm để vào trong máu tươi của một tù nhân, im lặng nhìn.
Trong một thời gian dài, máu tươi không có biến hoá gì, Long Phi Dạ khó hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Hàn Vân Tịch cau mày. Hắn trước sau cũng không mở miệng, tuy nhiên hai thị vệ quanh mình đều tò mò không thôi, Vương Phi nương nương đang làm gì nha?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...