Vầng trăng vẫn treo nơi chân trời, nhưng ánh trăng non giờ đã hoá thành trăng già. Thời gian bên nhau ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã đến lúc biệt ly. Long Mạc, Y Vân tựa vào nhau trong suốt khoảng thời gian trở về am ni cô, nhưng mãi rồi cũng đi hết đoạn đường, giá như con đường này có thể dài thêm một chút thì tốt biết mấy. Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm, ánh trăng càng lúc càng mông lung, như một giấc mơ. Long Mạc dừng chân bên Y Vân, ngây dại nhìn nhau, dường như muốn đem gương mặt trước mắt khắc sâu vào đôi mắt, ghi tạc ở trong lòng. Thật lâu sau, Long Mạc lo lắng dặn dò, “Vân nhi, không nên tuỳ ý rời khỏi am ni cô, yên tâm chờ ta ở đây. ”Kỳ thật, trong lòng Long Mạc vẫn có chút không yên. Hoàng cung là một nơi phức tập, hắn từ nhỏ lớn lên ở đây, nên hiểu rõ hoàng cung chính là nơi người người lừa gạt. Có vài người có lẽ sẽ gây bất lợi cho Y Vân.
Một là Quân Lăng Thiên, nhưng đã bị nhốt vào nhà lao, hắn còn chưa trở lại, Quân Lăng Thiên chắc chắn sẽ không được phóng thích.
Người thứ hai là đại ca của hắn Long Phi, hắn biết đại ca vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nhưng đại ca nhất định sẽ không làm hại Vân nhi.
Thật ra người hắn lo lắng nhất chính là mẫu hậu.
Chẳng biết vì sao mẫu hậu lại rất không thích Y Vân, lần đó ở trên đại điện, tình cảnh Y Vân sắp bị xử tử như vẫn còn trước mắt, giờ phút này khi nhớ tới còn khiến Long Mạc khiếp sợ. Có điều, hắn đã đem chuyện của mình và Y Vân nói lên phụ hoàng, hy vọng người có thể cho phép hắn để thị vệ theo bảo vệ nàng. Nhưng phụ hoàng lại không đáp ứng, người nói Vong Tình ở am ni cô không muốn bị quấy rầy, vì vậy hắn sẽ âm thầm phái người đi theo, như thế hắn mới yên tâm. “Nếu có chuyện gì, có thể đi tìm phụ hoàng, dù gì ngươi cũng là ân nhân của phụ hoàng, người cũng đã chấp nhận lời thỉnh cầu của ta, sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.
Hoặc là tìm Kha Quý, lão thái giam kia mưa kế rất nhiều.
Cũng có thể tìm Thanh Tâm, nàng dẫu sao cũng là công chúa, đối với hoàng cung quen thuộc hơn, nha đầu này cũng có chút năng lực, nếu như ngươi ở am ni cô có gì buồn chán, hãy đến chỗ của Thanh Tâm, có nha đầu này, ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn…” Long Mạc lo lắng nhắc nhở, hết lần này đến lần khác, lúc này, hắn đúng là trông giống như một bà lão dài dòng. “Uhm, Vân nhi đã biết. ” Dưới ánh trăng, nụ cười Y Vân không kìm được hé nở, sự quan tâm của Long Mạc làm trái tim nàng ấm áp, “Ngươi an tâm về đi.
Chờ ngươi nói xong, trời cũng sáng mất rồi. ”Lúm đồng tiền như hoa tựa ánh trăng trong vắt trên mặt hồ, Long Mạc có chút thất thần. Hắn kìm lòng không được ôm lấy Y Vân, siết chặt nàng trong vòng tay như muốn đem Y Vân khảm vào trong thân thể của hắn. “Ở trên chiến trường nhất định phải cẩn thận.
Vân nhi sẽ ở trong am, mỗi ngày dâng hương cầu phúc, Bồ Tát sẽ phù hộ ngươi bình an trở về. ” Y Vân ở bên tai Long Mạc nhẹ nhàng nói, bọn họ kề sát vào nhau như vậy, Y Vân có thể nghe thấy nhịp đập kiên cường của Long Mạc. Mặt nàng bỗng nhiên đỏ lên, như được phủ một tầng phấn hồng. “Sáng mai phải lên đường rồi, nên sớm trở về đi thôi. ” Y Vân đẩy Long Mạc ra, nhẫn tâm nói, chứ cứ mãi đứng ở đây, chỉ sợ là sẽ đến lúc trời sáng mất thôi. Long Mạc nhẹ nhàng cười, nụ cười của hắn thanh nhã mà cưng chiều, ai cũng có thể nhìn thấy tình cảm yêu mến trong nụ cười đó, “Ngươi vào đi, ta muốn nhìn thấy ngươi vào trong. ”Y Vân có chút ngây người, có lẽ, được Long Mạc yêu thương cả đời như vậy là một việc tốt. “Không! Ta muốn nhìn thấy ngươi đi. ” Y Vân nhẹ giọng nói, trong thanh âm có chút nũng nịu, ngay cả Y Vân cũng không nhận ra. Nhưng mà Long Mạc lại cảm nhận được, hắn hạnh phúc nói,”Được rồi, tuỳ ngươi. ”Long Mạc xoay người chậm rãi rời đi, ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng bạch y càng lúc càng xa, tan vào bóng đêm âm u. Bạch y Đại ca ca của nàng, cuối cùng cũng rời đi. Trong lòng Y Vân không nén nổi buồn rầu, mất mát. Xoay người hướng vào trong am ni cô. “Nhan Y Vân, ngươi đứng lại!” Bỗng nhiên một thanh âm sắc bén bay đến. Y Vân kinh ngạc, chăm chú nhìn, chỉ thấy dưới thân cây dần hiện ra một bóng người. Dáng người nhỏ nhắn, thân mặc quân phục. Y Vân nhớ rõ nàng chưa từng gặp qua binh sĩ trong cung. Người kia chậm rãi đi tới, ánh trăng mờ ảo soi rọi lên gương mặt hắn, hiện ra khuôn mặt được điểm trang cẩn thận che đi nét xinh đẹp, nhất là đôi mắt trông như hai lưỡi dao sắc bén, không chút lưu tình bắn về phía Y Vân. Thấy rõ mặt mũi của nàng, Y Vân không khỏi kinh hãi. Không phải là binh sĩ, mà là Nguyệt Hạ Hương, là biểu tỷ của nàng. Nguyệt Hạ Hương vì sao lại mặc quân phục? Nàng đến đây vào lúc này để làm gi?“Tiểu thư, ngươi sao lại ở đây?” Nguyệt Hạ Hương có lẽ vẫn chưa biết thân phận thật sự của Y Vân, cho nên nàng vẫn quen gọi tiểu thư. “Vì sao ở đây? Ngươi cho rằng ta phải ở nơi nào? Mạc Vương phủ sao? Hay là Nguyệt phủ?” Nguyệt Hạ Hương oán hận nói. Nàng hận Y Vân, hận vô cùng, nếu không phải nàng ta, nàng sớm đã trở thành Vương Phi của Long Mạc.
Mà hiện tại, không những không thể sống ở Mạc Vương phủ, ngay cả Nguyệt phủ cũng không được, nàng không chịu được ánh mắt khác thường của bọn hạ nhân.
Hôn lễ kia, làm nàng mất hết mặt mũi, kể cả thể diện của Nguyệt phủ cũng bị huỷ vì Long Mạc huỷ hôn.
Nhưng nàng vẫn không muốn buông tay, nàng yêu thương Long Mạc, tình cảm sâu sắc như thế.
Nghe nói hắn muốn xuất chinh, liền cải trang cùng phụ thân tiến cung, chỉ muốn gặp hắn một lần, nhưng không ngờ nàng lại nhìn thấy cảnh khiến nàng cả đời này không quên được. Y Vân, là ngươi gây nên tất cả những sự tình này, thế mà lại ở đây cùng Long Mạc khanh khanh ta ta.
Hình ảnh đó như muốn thiêu đốt đôi mắt nàng, lòng đau như vạn tiễn xuyên tâm. Y Vân im lặng, nhìn Nguyệt Hạ Hương bừng bừng lửa giận, nàng liền hiểu ra tiểu thư chắc là không chịu được khi thấy nàng và Long Mạc ở cùng một chỗ. Chuyện này có thể trách được ai? Nàng từng cố gắng đẩy Long Mạc về phía Nguyệt Hạ Hương, nhưng mà tâm tư Đại ca ca lại không ở trên người tiểu thư.
Nếu miễn cưỡng bên nhau, có lẽ sẽ không có hạnh phúc.
Nguyệt Hạ Hương vì sao lại không buông tha cho nàng?“Ngươi là ai? Thân phận của ngươi là gì? Chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi.
Nói cho ngươi biết, cứ coi như hiện tại ngươi giữ được trái tim Nhị hoàng tử, nhưng căn bản ngươi không thể đường đường chính chính trở thành chính phi, cùng lắm chỉ có thể làm sườn phi, vị trí chính phi kia là của ta.
Chỉ là một nô tì mà dám tranh đoạt phu quân với ta.
Nhị hoàng tử chỉ là nhất thời mê đắm ngươi mà thôi, không lâu sau hắn sẽ biết được ta mới là thê tử mà số phận an bày cho hắn. ” Dáng vẻ Nguyệt Hạ Hương kiêu căng liếc nhìn Y Vân, trong lời nói không che giấu vẻ ngạo mạn, căm phẫn. Nguyệt Hạ Hương rõ ràng là đang tức giận, nhưng Y Vân lười tranh luận cùng nàng. Long Mạc rời đi khiến nàng vô cùng bi thương, nàng chỉ muốn một mình yên tĩnh trong giây lát. “Tiểu thư, ta muốn vào trong. ” Y Vân nói xong liền tiến vào trong am. “Ở lại am ni cô, việc ngu ngốc như thế ngươi cũng nghĩ ra được à, ngươi tưởng thế này là có thể ở lâu trong hoàng cung sao? Ngươi cứ ở am ni cô này mà chờ xem, ngày mai ta sẽ cải nam trang, cùng phụ thân xuất chinh, ta muốn ở trên sa trường, đem người vốn thuộc về ta đoạt lại. ”Y Vân dừng chân, quay đầu nhìn Nguyệt Hạ Hương. Ánh trăng nhấp nhô trên tầng mây, trong đôi mắt đen tuyền của Nguyệt Hạ Hương ẩn sâu vẻ kiên định cùng thê lương. Nàng…. một Đại tiểu thư điêu ngoa kiều diễm, lại muốn ra sa trường sao?Tình yêu của nàng với Long Mạc sâu nặng như thế ư?Mặc kệ trước đây Nguyệt Hạ Hương tổn thương nàng như thế nào, giờ phút này nàng lại rất xem trọng dũng khí của nàng ta. Nàng không có lý do gì nói Hạ Hương sai, mọi người đều có quyền tự do theo đuổi tình yêu của mình, chẳng qua là cách thức của nàng ấy sai mà thôi.
Không nên bởi vì đuổi theo tình yêu của mình, mà thương tổn đến người khác. “Ta đây cũng sẽ cầu phúc cho ngươi lên đường bình an. ” Y Vân lạnh lùng, thản nhiên nói. “Ngươi không sợ sao? Không sợ ta cướp đi hắn?” Nguyệt Hạ Hương dường như không bằng lòng với sự hờ hững của Y Vân, nàng cho rằng Y Vân hẳn phải sợ hãi, hoặc là phát điên lên, chứ không phải thờ ơ như thế. “Tất nhiên là không sợ, bởi vì ta tin tưởng hắn. ” Nếu Long Mạc dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, thì hắn cũng không thật sự yêu nàng. Y Vân nói xong liền chậm rãi đi vào am ni cô. Chỉ còn lại Nguyệt Hạ Hương lặng yên đứng trong bóng đêm vô cùng. Sáng sớm Ngày thứ hai. Mặt trời vừa mới treo cao, mây trắng đưa tình lững lơ. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Nhị hoàng tử Nam Long Quốc, tự mình đưa quân ra trận. Tuy đang ở trong am ni cô hiu quạnh, nhưng, Y Vân cũng có thể cảm nhận được không khí khác với ngày thường. Một đêm không ngủ, hiện tại dậy thật sớm, ngồi ở trong sân. Không biết Long Mạc đã đi hay chưa, tiếc là nàng không thể xuất cung, không thể tiễn hắn một đoạn. Bỗng nhiên, một hồi vó ngựa mạnh mẽ từ xa vọng tới. Y Vân sửng sốt, chẳng lẽ Long Mạc đến đây? Không có khả năng, Y Vân nhẹ lắc đầu, lúc này hắn phải theo đại quân xuất phát. Một tiểu ni hốt ha hốt hoảng chạy tới, thở không ra hơi nói, “Nhị hoàng tử, người…đến đây. ”Trái tim Y Vân run lên, vội vàng chạy ra ngoài. Cửa am ni cô mở ra, ánh mặt trời sáng rực nhanh chóng ùa vào, trong phút chốc Y Vân có chút mù mờ. Bên tai, chỉ nghe thấy vó ngựa xé gió lướt tới. Nheo mắt lại, dưới ánh nắng ban mai, Long Mạc cưỡi ngựa phi đến. Bạch mã khoẻ khoắn, chắc nịch. Hắn thân mặc áo giáp màu bạc, ánh lên ánh sáng lấp lánh dưới tia nắng mặt trời. Dù vẫn là gương mặt anh tuấn nhã nhặn kia, nhưng ít đi một chút nho nhã, thay vào đó là vài phần oai hùng. Ánh mắt hắn sâu thẳm, như bóng đêm vô biên, nhìn thật sâu về phía Y Vân. Hắn chỉ muốn liếc nhìn nàng một cái, chỉ liếc mắt một cái mà thôi. Khoảnh khắc nhìn nhau, ai cũng không nói gì. Lúc này không cần ngôn ngữ, chỉ cần ánh mắt, có thể hiểu rõ tấm lòng. Chợt, Long Mạc đánh ngựa trở lại, lao vụt đi, chạy về phía ánh nắng rực rỡ. Y Vân cảm giác như trái tim nàng cũng theo hắn bay đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...