Ánh trăng bao phủ thân ảnh Long Mạc, bạch y dưới ánh trăng toả ra ánh sáng trong veo, khiến cả người hắn thoạt nhìn thanh khiết mà tuyệt mỹ.
Vẻ mặt Long Mạc thực yên lặng, nhưng cảm giác yên lặng này lại bao hàm một sự đáng sợ mãnh liệt.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo hàn băng, như lưỡi dao sắc bén hướng đến Quân Lăng Thiên. Nam nhân hắc y mang mặt nạ này không phải là ma đầu ngày ấy mang Y Vân đi sao, hiện giờ hắn lại ở đây cướp xe ngựa của đại ca.
Quân Lăng Thiên không hề dự đoán được Long Mạc sẽ xuất hiện, xem ra kế hoạch hôm nay dường như khó có thể thực hiện.
“Mạc Vương gia, đã lâu không gặp, gần đây thế nào?” Lời nói có ý châm biếm, khẩu khí xấu xa.
Long Mạc bên môi hiện lên một tia cười lạnh, trong mắt hé ra ánh mắt tàn khốc, trầm tĩnh nói: “Y Vân đâu?”
“Vương gia thế mà quan tâm một tiểu nha hoàn, là vì sao? Chẳng lẽ tân hôn giữa ngươi và phi tử không làm ngươi vừa lòng sao?”
“Vân nhi của ta đâu?” Ánh mắt Long Mạc càng ngày càng lạnh lẽo, từng câu từng chữ như rơi vào lòng Y Vân.
Trái tim Y Vân khẽ đau buốt, đôi mắt ngấn lệ, trước mắt là một tầng sương mù. Đại ca ca hắn đúng là quan tâm nàng. Nàng có nên hay không nói cho hắn biết, nàng ở chỗ này?
Đôi tay bỗng nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy.
Là Thương Dung, cầm tay nàng, hướng nàng chầm chậm lắc đầu.
Không thể! Đúng là không thể, hắn đã có phi, còn là tỷ tỷ của nàng, nếu nàng nói, chỉ có thể khiến ba người thêm khó xử mà thôi.
“Vân nhi của ngươi?” Hàng mi Quân Lăng Thiên run run, mắt phượng híp lại, tà ác nói: “Sau khi bị Quân mỗ mang đi, còn có thể là Vân nhi của ngươi sao? Nàng sớm là nữ nhân của ta, là Vân nhi của ta!”
Y Vân nghe vậy, trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi tức giận, ai là nữ nhân của hắn, tên Quân Lăng Thiên này, dám phá hư danh tiết của nàng.
Long Mạc nghe vậy, trong lòng đau xót, Vân nhi của hắn, nàng đã trải qua đau khổ như thế nào.
Bàn tay trong tay áo gắt gao nắm chặt.
“Ngươi đem Vân nhi của ta đi đâu?”
“Còn có thể thế nào? Chơi chán liền ném đi, như thế nào, ngươi vội vã như vậy tìm nàng, chẳng lẽ ngươi còn muốn nàng?”
Nghe vậy, sắc mặt Long Mạc thoáng chốt trở nên tàn khốc, hắn lạnh lùng nở nụ cười, là hắn đã hại Y Vân, hắn nhất định phải cứu nàng trở về, bù đắp cho nàng.
Hắn sẽ không bỏ qua cho tên ác ma này.
“Ma đầu ngươi, hôm nay bổn vương sẽ bắt ngươi để đổi lại Vân nhi của ta.”
Nói xong, Long Mạc đột nhiên xuất chưởng, lấy khí thế nhanh như chớp đánh thẳng vào ngực Quân Lăng Thiên. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Quân Lăng Thiên cũng không né tránh, ta phải xuất kích, đỡ một chưởng kia, tức khắc cả hai người đều lui bước về phía sau.
Lúc đối chưởng, hai người đều muốn thăm dò công lực của đối thủ như thế nào, đúng là cũng không sai khác là mấy.
Long Mạc một kích không trúng, lập tức thay đổi chiêu thức, cả hai liền ngươi đánh ta tiếp, triền đấu với nhau.
Long Mạc thật vất vả mới gặp được tên ác ma cướp đi Y Vân, cho nên mỗi chiêu đều ra tay tàn nhẫn, nhanh nhẹn, quyết chí bắt cho được Quân Lăng Thiên.
Quân Lăng Thiên cũng có ý thăm dò võ công của Long Mạc, hai người đều không dùng kiếm.
Dưới ánh trăng, hai bóng người một đen một trắng quyện vào nhau vô cùng đẹp đẽ, tất nhiên đây là dưới ánh mắt của những người không liên can.
Y Vân thì làm sao có tâm trạng mà thưởng thức điều này, nàng đang lo lắng không yên.
Cắn chặt hàm răng, nắm tay xiết mạnh, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lo lắng, thực lo lắng không thôi.
Nhưng điều càng làm nàng lo âu chính là nàng không chỉ lo lắng cho Long Mạc, mà còn có hắn, tên ác ma kia. Loại cảm giác này làm Y Vân vạn phần hoang mang, cũng thêm phần phiền muộn. Nàng lại quan tâm hắn, Y Vân nhăn mày, nỗ lực áp chế cảm xúc trong lòng.
Bỗng nhiên, hai tay Lăng Thiên rút lại, ống tay áo phồng lên, gió xoáy mang theo kình lực cuồn cuộn hướng Long Mạc đánh tới.
Tim Y Vân đập mạnh từng hồi, kìm lòng không được …A… một tiếng.
Quân Lăng Thiên nghe thấy, thần sắc buồn bã, vẻ mặt sau mặt nạ liền suy sụp.
Nàng lại khẩn trương vì Long Mạc, chẳng lẽ nàng tuyệt nhiên không chút nào quan tâm đến hắn sao?
Tay áo đen xoắn tới, tay phải Long Mạc không chút hoang mang liền xuất chưởng, đánh về phía ống tay áo Quân Lăng Thiên, Lăng Thiên khẽ tránh, tay áo quấn lên cánh tay Long Mạc. Nhưng sau đó, Long Mạc thuận thế nhảy tới, tay phải từ trong tay áo vươn ra, đánh thẳng đến trước mặt Lăng Thiên.
Lăng Thiên sửng sốt, lại không có trốn tránh, Long Mạc không chút do dự, đôi tay, nháy mắt liền hướng đôi mắt Lăng Thiên đánh tới.
Nhưng, Lăng Thiên bất động chờ đợi tiếng thét quan tâm kia vang lên.
Long Mạc phản ứng cực nhanh, hắn cũng không muốn thật sự làm mù mắt Quân Lăng Thiên, cổ tay khẽ động, lướt qua trước mặt Quân Lăng Thiên.
Tiếp đó cổ tay Long Mạc tiếp một chiêu, nhân lúc Quân Lăng Thiên sơ suất, bàn tay Long Mạc đánh tới trước mặt hắn, mang theo tiếng gió sắc bén.
Y Vân ở trong xe tâm liền chấn động, bàn tay mềm nhanh che lấy miệng, sợ mình lại tiếp tục hô lên.
Trong khi đó, Quân Lăng Thiên lại thất vọng.
Nàng, thời khắc nào cũng tưởng nhớ đến Long Mạc, quan tâm cũng chỉ có Long Mạc.
Hắn ở trong lòng nàng chẳng qua chỉ là một ác nhân chuyên làm chuyện ác mà thôi.
Chính hắn là người cần phải đi, nếu Long Phi cứu Y Vân, thì nàng đối với hắn ta mà nói, nhất định là có giá trị lợi dụng, tin tưởng trong thời gian ngắn Y Vân ở trong tay Long Phi sẽ không có nguy hiểm. Hơn nữa với tính tình Y Vân, tạm thời cũng sẽ không trở về bên cạnh Long Mạc.
“Long Mạc, hôm nay ta tạm bỏ qua ngươi, ta còn muốn trở về phụng bồi Vân nhi. Cáo từ!” Nói xong, phi thân lên, dừng ở ngọn cây bên đường, nương theo ngọn cây rung động, mượn lực phóng đi, liền biến mất vào bóng đêm mờ mịt. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Hai thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.
Quân Lăng Thiên cuối cùng cũng rời đi, Y Vân nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng, Long Mạc lại thở dài một hơi, lại mất dấu tên ác ma này. Nhưng mà nếu tối nay hắn xuất hiện, chứng tỏ hắn đang lẩn trốn trong kinh thành, xem ra cần phải gia tăng binh lực, ở kinh thành âm thầm điều tra.
Long Mạc đi đến phía trước xe ngựa Long Phi, Long Phi sớm đã thò đầu ra ngoài xe.
“Mạc, đại ca lại thiếu ngươi một mạng.”
“Huynh đệ một nhà, khách khí cái gì.” Long Mạc thong thả cười.
“Hoàng huynh, xe của ngươi còn có người khác?” Long Mạc hỏi qua.
“Không có, Mạc tại sao lại nói như thế.”
Long Mạc ngưng mi, “Không có gì?”
Mới vừa rồi rõ ràng nghe tiếng người kinh hãi, tuyệt đối không phải thanh âm của hoàng huynh. Hắn vì sao nói dối? Xem ra có điều bất thường.
“Hoàng huynh, ta đưa ngươi trở về.” Long Mạc nhẹ nhàng cười nói.
Hoàng huynh? Lúc này, Y Vân mới biết được Thương Dung thật ra không phải là bằng hữu Long Mạc, hắn là Đại hoàng tử. Cũng chẳng thể trách, lần đầu gặp thì hắn cùng Long Mạc đã ngồi ngang hàng với nhau. Nàng sớm nên nghĩ đến.
Rất ít khi nghe được chuyện về Đại hoàng tử, thì ra là vì thân mang bệnh tật. Nhưng, hắn là muốn đem nàng đi nơi nào?
Xa xa có tiếng canh đêm truyền đến, đêm khuya thật là thâm trầm.
Xe ngựa lăn bánh hướng hoàng cung chạy tới, Long Phi do mang bệnh nên cũng không ở trong phủ của mình, mà là ở lại Hoàng cung.
Long Mạc cùng Đinh Lang, Băng Nham ngồi trên lưng ngựa, cùng xe ngựa song song đi tới.
Có giọt sương rớt xuống, vươn trên mái tóc, thật là nặng trĩu.
Đêm, đã sắp hết.
Ở trong xe, Y Vân lặng lẽ nhìn chăm chú vào đại ca ca của nàng, gương mặt gầy hơn trước, hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, nhưng giữa đôi mày dường như vĩnh viễn chứa đựng một tia thương cảm sâu sắc.
“Đại ca ca, thực xin lỗi, là Y Vân làm ngươi lo lắng. Hy vọng ngươi cùng tỷ tỷ có thể hạnh phúc ở bên nhau.” Y Vân ở trong lòng thì thào nói.
Tới Hoàng cung
Long Mạc ghì dây cương.
Hướng Long Phi nói: “Hoàng huynh, đã tới Hoàng cung, Long Mạc không tiễn, ta muốn hồi phủ.”
Long Phi đáp một tiếng, xe ngựa lăn bánh chạy vào thâm cung.
Long Mạc nhìn phương hướng xe chạy, ánh mắt hết sức sâu thẳm, hắn hướng Băng Nham cùng Đinh Lang bên người nói: “Các ngươi mới vừa rồi có nghe được tiếng nữ tử kinh hô bên trong xe.”
“Nghe thấy, trên xe Đại hoàng tử còn có một người.”
“Được, Băng Nham, ngươi đi Hoàng cung nhìn một chút! Xem người trên xe Hoành huynh là ai? Liền trở về bẩm báo.”
Xe ngựa vừa mới vào cung, Long Phi liền khẩn trương đối Y Vân nói: “Vân nhi, Mạc hình như đã hoài nghi, làm sao bây giờ? Ngươi có muốn cho hắn biết ngươi ở đây không?”
“Không!” Y Vân đáp “Y Vân không muốn cho hắn biết ta ở chỗ này, nhưng ta muốn hắn biết ta đang rất bình an, không cần phải tiếp tục nhớ đến ta.” Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Xe ngựa đi đến nơi bí mật, Long Phi từ trong tay một tiểu thái giám gõ mõ cầm canh lấy một bộ y phục, mặc vào người Y Vân.
Uyển Phong Cung.
Một tiểu thái giám đỡ Long Phi xuống xe.
Băng Nham ẩn thân trên nóc nhà, lưu lại một lát, liền nhanh chóng phóng người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...