Trên đường đi đến phòng khách, hai bên là hai hàng liễu, mầm xuân xanh biếc tựa khói sương. Y Vân với tay lấy cành liễu, chuẩn bị trở về cấp tiểu thư chiếc kèn lá.
Đã nhiều ngày, tiểu thư thực dụng tâm học thổi, đến bây giờ đã có thể thổi được một đoạn.
Phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, Y Vân đang muốn quay đầu lại, đã bị một đôi tay che đi ánh mắt.
“Đoán xem ta là ai nha?”
“Đoán không ra nga.” Y Vân buồn cười đáp, nói xong, dùng cành liễu nhẹ nhàng vẩy về phía sau.
“Ai nha”, một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, kiễng chân hắt giọng hô: “ Y Vân tỷ tỷ, hảo ngoan nha, đánh ta đau. Ngươi sẽ không đành lòng nha, ta mà bị ngươi đánh chết, về sau ai thú ngươi đây.”
Y Vân quay đầu, hài hước nói: “ Ai nha, nguyên lai là tiểu thiếu gia, ta làm sao biết là người nha.”
Nguyệt Thanh Huy ngước mặt, thở phì phì nói: “ Trừ bỏ ta, còn có ai hội che mắt của ngươi.” Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
“ Có rất nhiều người hội che mắt ta. Ngươi muốn hay không nghe một chút nha.”
“ Nói mau là ai, ta đi huỷ tay hắn.” Nguyệt Thanh Huy vừa nghe, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Y Vân tỷ tỷ của hắn, không thể để người khác sờ.
“ Ai nha, tiểu hài tử, cũng không nên ác tâm như vậy.” Nhìn Nguyệt Thanh Huy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Y Vân thân mật nói, nàng chính là thích tiểu thiếu gia trời sinh khả ái này, liền đối xử bình thường giống như tiểu đệ của mình.
“ Y Vân tỷ tỷ, ngươi thật tốt nha, mà ngươi như thế nào lại đến nơi này, làm hại ta đến chỗ Nãi Nãi vài lần đều không thấy được ngươi.”
“Ta ở đây với tiểu thư, có việc phải làm. Lão phu nhân có khoẻ không, hai ngày nay đều không nhàn rỗi nhìn qua lão phu nhân.” Y Vân thực nhớ lão phu nhân, nàng hầu hạ người đã nhiều năm, sớm xem người là Nãi Nãi của mình.
“Ngươi đi vắng, Nãi Nãi tự nhiên không tốt. Ăn không vô, ngủ không được, muốn nghe nhạc khúc của ngươi nhưng không được.” Nguyệt Thanh Huy cố ý than thở nói.
Y Vân thần sắc ngưng tụ, lão phu nhân thực làm nàng lo lắng, nhiều năm như vậy, nàng luôn chăm sóc cho người.
“Y Vân tỷ tỷ, chờ ngươi từ chỗ tỷ tỷ trở về, ta hướng Nãi Nãi cho ngươi đi hầu hạ ta được không?” Nguyệt Thanh Huy lém lỉnh nói.
“ Khó mà làm được, ta hầu hạ không nổi tiểu ma vương ngươi.” Y Vân nói xong, chân bước nhanh hơn, cũng không thể để vị tiểu ma vương này muốn gì được nấy.
Nguyêt Thanh Huy vội vàng ở đằng sau vừa chạy vừa kêu: “Y Vân tỷ tỷ, người đừng chạy, đáp ứng ta đi.” Nói xong liền chạy tới vừa vặn ôm lấy Y Vân, không cẩn thận dưới chân lảo đảo, nhào tới làm nàng đụng phải một người.
Ngay sau đó, còn không hiểu được sao lại thế này, Y Vân liền cảm thấy bản thân bị người khác hất lên, thân mình cả khinh bay lên, nào là ánh sáng, hoa, cây trước mắt xoay tròn. Có gió lạnh vù vù ở bên tay thổi qua.
Y Vấn nhìn thấy Mãn thụ Hạnh hoa trước mắt thật đẹp mắt. Nhưng nàng cảm thấy đầu mình hướng thân cây kia đánh tới, đã quá trễ để tránh.
Y Vân nhắm lại hai mắt, nhưng là nàng thật sự không cùng thân cây thân mật một chỗ mà ngã vào một cái ôm ấm áp.
Nàng mở to mắt, đối diện là một đôi mắt linh hoạt. Con ngươi hé ra ánh sáng bạch ngọc điểm lên khuôn mặt, người nọ cau mày, bên miệng lộ ra nét thoáng cười nhưng nhanh chóng mất đi.
Khuôn mặt kia rất quen thuộc, đúng là đêm yến tiệc ngày đó, Y Vân ở phía sau bình phong từ trên xuống dưới đánh giá ngàn lần vị Nhị hoàng tử Long Mạc này. Y Vân không hiểu rõ thế nào chính mình hội ngã vào ngực của hắn, đầu có chút mê muội.
Long Mạc nói: “ Nguyên lai là một tiểu nha hoàn nha. Như thế nào luyến tiếc việc tại hạ ôm ấp không rời.”
Y Vân lúc này mới nhớ đến chính mình còn bị người ta ôm trong lòng. Khuôn mặt không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng, cuống quít đẩy hắn ra.
Đêm đó còn cách bức bình phong, thấy không rõ ràng lắm, hôm nay phát hiện vị Nhị hoàng tử này thật đúng là tuấn mỹ phi phàm. Khuôn mặt hắn dịu dàng như ngọc, con người sâu thẳm mà trong trẻo nhưng lạnh lùng, mày kiếm sắc nhọn, chỉ cần khẽ giơ tay nhướng mày đã tản mát ra khí chất vương giả.
Nhìn Y Vân khuôn mặt ửng đỏ, Long Mạc trong lòng không khỏi tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, chính mình ở trong cung đã nhìn qua không biết bao cung phi cùng cung nữ nhan sắc mỹ miều, vẫn là không khỏi bị dung nhan của tiểu nha hoàn này hấp dẫn. Mới vừa rồi thấy nàng dưới tàng liễu cùng Nguyệt Thanh Huy một câu người qua kẻ lại, con mắt sáng thiện tâm, xinh đẹp động lòng người. Không nghĩ tới khi đến gần, càng thanh lệ không gì sánh được. Bất quá dù xinh đẹp thì cũng chỉ là tiểu nha hoàn.
Y Vân hỏi: “Công tử là người phương nào, không biết vừa rồi sao lại thế này?”
“Ta là ai, người một tiểu nha hoàn cũng không xứng để biết? Nha hoàn trong phủ tướng quân đều như vậy không biết quy cũ sao?” Long Mạc trong giọng nói tràn đầy khinh thường, vừa nói vừa phất liễu phất bụi bám trên người.
“ Ngươi là người nào, tự tiện xông vào bản phủ, còn khi dễ nương tử bổn thiếu gia.” Nguyệt Thanh Huy cũng không nhận biết Long Mạc, thấy Long Mạc ôm Y Vân trong lòng vốn không vừa mắt, lúc này nghe ra Long Mạc xem thường Y Vân, trong lòng lại sinh khí.
“Nương tử?” Long Mạc vẻ mặt khinh miệt, một cái tiểu nha hoàn, ỷ vào chính mình có vào phần tư sắc, liền câu dẫn chủ nhân của mình, hảo mượn cơ hội một bước lên mây. Hơn nữa, tiểu hài tử nhỏ như vậy cũng không buông tha.
Y Vân bị Long Mạc trong lòng xem thường, vốn nàng đối với vị hoàng tử này xem ra cũng không tệ lắm, hiện giờ lại phát hiện chính mình sai lầm rồi. Các vị quý tộc công tử, ngày thường đến tửu lầu ăn chơi lêu lỏng, về nhà thì bắt nha hoàn hầu hạ thoả đáng, thư thư phục phục. Còn không xem bọn nha hoàn là người tuỳ ý trách mắng, tuỳ ý trêu chọc. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Huống hồ vị Nhị hoàng tử này trong giọng nói khinh miệt, trong ánh mắt chán ghét, làm cho Y Vân thực ảo não, huống chi Y Vân là nữ tì thân cận bên người Nguyệt lão phu nhân, chưa bao giờ chịu sự uỷ khuất này.
Y Vân lạnh lùng cười, nghĩ thầm ngươi không nhắc tới thân phận của ngươi, cũng đừng trách bổn cô nương không khách khí, ngày thường còn không biết như thế nào khinh khi nha hoàn cung nữ, hôm nay ta cũng thay các nàng một chút công đạo, lập tức nói: “Hỏi ngươi là người nào, đương nhiên có liên quan, nhìn đáng vẻ của ngươi, chắc cũng là phú gia công tử, trong nhà thường ước chừng cũng không thiếu tiểu nha hoàn hầu hạ đi? Thầm nghĩ thỉnh giáo một câu, chúng ta tiểu nha hoàn khổ sở kiếm bạc, lại như thế nào đắc tội với công tử người? Làm cho công tử người nhục mạ nô tì. Nô tì bất quá đụng phải công tử một chút, mà công từ thản nhiên vung tay lên làm cho nô tì cùng với bầu trời đi dạo một vòng, sợ tới mức bây giờ còn hết hồn này.”
Long Mạc tựa hồ không dự đoán được một nha hoàn lại to gan đến vậy, mày nhíu lại, hắn là hoàng tử cao quý, chưa khi nào chịu sự trách móc như vậy.
“Lớn mật, còn không quỳ xuống.” Chợt nghe phía sau một thanh âm lanh lảnh lớn tiếng nói, Y Vân nhìn lại, liền thấy một lão nô áo xám đi lại đây, lão nô kia lắc mình đứng trước mặt Y Vân, chặn hết ánh sáng ấm áp.
Hắn da mặt trắng nõn, trên mặt không một chòm râu, lại nhất thời nhìn không ra tuổi của hắn bao nhiêu. Liên tưởng mới vừa rồi thanh âm kia là của nữ tử tức giận, không thể nghi ngờ là lão thái giám trong cung.
Xem ra cũng là ỷ thế hiếp người, lập tức hài hước nói: “Nô tì không biết thân phận hai vị ra sao, sao có thể quỳ xuống nha.”
Nguyệt Thanh Huy vội tiếp lời bảo vệ: “ Làm gì, dám ở trong phủ bổn thiếu gia khi dễ người.” Y Vân cuống quít che cái miệng của hắn, dù sao cũng là Nhị hoàng tử, cũng không thể để thiếu gia đắc tội với hắn.
Lão nô kia mới vừa rồi vẫn đứng phía sau Y Vân, chưa nhìn thấy dung mạo của nàng, lúc này nhìn đến, không khỏi ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, há to miệng *cái nì đại biểu chính xác cho câu Mắt chữ A, mồm chữ O nì* sau một lúc lâu không nói nên lời.
Long Mạc chưa bao giờ thấy qua Kha Quý thất thố như thế, Kha công công đi theo phụ hoàng nhiều năm, dạng thiên tư quốc sắc nào mà chưa thấy qua, không lẽ mỹ mạo tiểu nha hoàn này mê hoặc như vậy?
Long Mạc lớn tiếng quát: “Kha Quý!”
Kha Quý kia như mộng vừa tỉnh, lại đánh giá Y Vân một lát, trong ánh mắt tràn đầy tia không tưởng, miệng phát ra liên tiếp: “Giống như……giống như…”
Y Vân bị lão nô trách vốn có chút tức giận, nghe thế, cũng thực kinh ngạc, không khỏi tò mò: “Như thế nào, ngài nói ta giống ai?”
Người nọ cũng không đáp liền Y Vân, vẫn run giọng hỏi: “ Cô nương là người phương nào? Thật sự là nha hoàn của Nguyệt phủ sao?”
“ Cư nhiên là nha hoàn, nếu không cũng không bị nhị vị trách mắng như vậy.”
Ở một bên khoang tay đứng Long Mạc bỗng nhiên không kiên nhẫn nói: “Kha Quý, còn không mau đi.” Nói xong vung tay rời đi.
Kha Quý đáp ứng một tiếng, vội vàng đuổi kịp, miệng còn thì thào nói.
Y Vân từ khi vào Nguyệt phủ, mấy vị lão nhân cũng từng nói qua như vậy, chính là vừa hỏi đến giống ai liền không ai nói gì nữa, làm Y Vân thực tò mò. Hiện giờ người này cũng nói thế, hay là chính mình thật sự rất giống người nào đó sao?
“Thỉnh đi thong thả.” Y Vân vội hướng thân vượt qua lão nô kia: “Không biết nô tì giống ai, còn thỉnh ngài cho biết.” Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Kha Quý kia lại nói, “Lời này cô nương không cần hỏi ta.”
Y Vân lại mù mờ. Chẳng lẽ chính mình giống một nhân vật thần bí nào đó, không thể để người ta nói ra sao?
Bỗng nhiên một trận bước chân truyền tới, chỉ thấy Nguyệt tướng quân mang theo một vài tôi tớ vội vàng đến đây, nhìn thấy Long Mạc, rất xa đã khúm núm trên mặt đất.
Nếu thân phận đã muốn vạch trần, Y Vân chỉ biết thuận theo hành lễ.
Nguyệt tướng quân nói: “Không biết Vương gia đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, thỉnh Vương gia giáng tội.”
“Tướng quân xin đứng lên, ngài có tội gì nha, ta không muốn kinh động ngài, cho nên không cho bọn hạ nhân bẩm báo. Nếu muốn nói có tội thì……….À! Mà thôi”
Nói xong ánh mắt cố ý hay vô tình liếc sang Y Vân.
Y Vân cả kinh, nghĩ thầm vị Nhị hoàng tử này như thế nào lòng dạ lại hẹp hòi như vậy, chính mình nhiều lắm chỉnh hắn vài câu, chắng lẽ cái này cũng giáng tội sao? Người hoàng thất quả không nói lý lẽ.
Nguyệt tướng quân tựa hồ vẫn chưa cảm thấy gì, cuống quít nói: “Tạ Vương gia thứ tội, cựu thần chính là sai người chuẩn bị tiệc rượu, thỉnh Vương gia ở lại dùng bữa.”
Mày kiếm Long Mạc cười nói: “Được rồi, cho vị tiểu nha hoàn này đến hầu hạ bổn vương đi.” Nói xong tay chỉ ngay Y Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...