Vạn Thú Triều Hoàng


Nhìn chằm chằm dấu tay thần ma, Chân Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.

Không rõ mình rơi vào tay nhị cha nhiều năm như vậy, tại sao chưa bao giờ thấy Ngốc Kỳ Sĩ nhắc tới việc này?Lẽ nào là do lực lượng phong ấn quá mạnh, chỉ trong một số tình huống đặc biệt mới có thể hiện ra? Hoặc là, chỉ sau khi mình thức tỉnh ý thức mới có thể kích phát lực lượng?Nói đến cùng, xuất thân của mình đích xác đặc thù.

Kể cả lão tàn long ở Tây Kỳ cũng thế, vốn dĩ là muốn ăn nàng mà hình như cuối cùng lại bị huyết mạch của nàng chơi một vố thâm độc.


Chân Tiểu Tiểu nhíu mày, nhớ tới bộ dáng vừa hộc máu vừa chửi loạn của Đại Hoang khi khế ước, quả thật vô cùng khốn khổ.

Chần chờ chốc lát, vứt hết mấy suy nghĩ lung tung rối ren trong đầu, Chân Tiểu Tiểu tập trung chú ý vào trước mắt.

Nếu là phong ấn thì có thể cởi bỏ được……Nhưng, phải dùng biện pháp gì?Chớp chớp mắt.

Trong đầu Chân Tiểu Tiểu chợt lóe linh quang, nàng thanh thanh giọng nói thử hét to một tiếng.

“Ta chọn tu tiên, ta muốn đạp nát trời cao này!”Ong ong ong!Dấu tay kích động run run, tiếng quát của Chân Tiểu Tiểu vừa dứt màu sắc của nó liền lập tức nhạt đi!Ha ha ha ha!Quả nhiên là thế! Chân Tiểu Tiểu dùng sức siết chặt nắm tay.

Hoá ra, những lời này chẳng những là khẩu hiệu mà còn là thần chú giải phong!“Đại cha! Nữ nhi ngoan ngoãn đáng yêu của ngươi đến đây! Ta muốn lực lượng thần ma! Ta muốn giải phong ấn!”Cả người bổ nhào vào phong ấn, Chân Tiểu Tiểu dùng sức vận hơi gân cổ thét chói tai.

Nàng hét một câu, ánh vàng nhạt đi một phần.


Một nén hương trôi qua, cuối cùng dấu tay thần ma cũng biến mất, chỉ duy nhất chữ “Phong” nho nhỏ kia vẫn không thay đổi gì lơ lửng giữa không trung.

“Ta muốn … Đạp nát … Trời cao……”Hai nén hương trôi qua, giọng Chân Tiểu Tiểu khản đặc.

“Mẹ nó, sao ngươi còn chưa giải trừ?”Ba nén hương trôi qua, đã gào một vạn lần chú ngữ, cổ họng Chân Tiểu Tiểu đau rát như sắp ho ra máu mà vẫn chưa có mảy may dấu hiệu thành công cởi bỏ phong ấn, trên người vẫn chưa có mảy may lực lượng thần ma.

Khổ chết mất……Cảm giác này, sao lại giống lúc kế thừa Tinh Vân Nấm của nhị cha thế nhỉ?Một bên hát dân ca, một bên nói nhảm?Xem ra, đại cha và nhị cha đều cầm đầu tà giáo, bình sinh thích nhất là nghe tín đồ cuồng nhiệt hò hét!“Giờ này rồi còn không chịu phá! Ngươi muốn ta nói tới bao giờ?”Dùng sức đẩy đẩy dấu tay phong ấn, nó không chút sứt mẻ.


Chân Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi!Một lòng chỉ nghĩ làm cách nào để giải phong ấn cho mình phóng thích chân ngã, Chân Tiểu Tiểu lại không biết, thân thể của nàng đang chậm rãi hòa tan dưới Hải Uyên……“Chân Tiểu Tiểu!”Vẫn luôn ra sức trấn thủ trên di tích Ảnh Môn, tay Liên Tử Trạc siết chặt một mệnh bài đầy vết nứt rít lên xé lòng!“Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không thể chết được! Bản tôn trấn thủ tại đây cho ngươi thêm mấy tháng! Ngươi phải bình an trở về cho ta!”Từ khi Chân Tiểu Tiểu đưa mọi người về Đông Linh, Liên Tử Trạc liền lệnh Sư Tâm Phong đưa mệnh bài của Chân Tiểu Tiểu tới, ngày ngày kiểm tra, vừa rồi nghe được một tiếng nứt giòn giã vang lên trong lồng ngực, trái tim Liên Tử Trạc siết chặt lại vội vàng móc nó ra, đập vào mắt là vô số dấu vết chằng chịt như mạng nhện đang nhanh chóng lan tràn trên mệnh bài!“Rống rống rống rống rống!”Ở Dưỡng Thú Phong, một con Xích Kim Thiên Sư cực kỳ gầy ốm đột nhiên nhảy lên đỉnh núi, gào rống từng trận tan nát tâm can!Tiếng thú gầm tràn ngập bi thương lập tức đánh thức các anh linh an giấc trong Sư Trủng……Cô nương kia … Đi rồi sao?Chúng hồn hai mặt nhìn nhau, tiếp đó nhìn về phía mộ phần sớm đã rỗng tuếch của Ngũ tổ, lão nhân gia hắn vô cùng khát vọng đại pháp Thôn Thiên có thể tái hiện thiên địa, uy chấn tam giới.

Nhưng, tâm nguyện lại bất thành một lần nữa.

Đau đớn và thống khổ bao trùm toàn bộ Dưỡng Thú Phong Linh Môn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận