Quảng Đức Hoàng đế từ khi đăng cơ đến này rất ít khi sửa đổi ý chỉ, các nhân sĩ của phe khác nhau đều không biết rốt cuộc là thánh chỉ của Hoàng đế giống như lời nói, hay là trong đó có ẩn tình khác.
Nhưng bọn họ tóm lại được một kết luận, số mệnh của Duệ phi cùng Thẩm gia còn chưa tận, hơn nữa bọn họ sợ giống như câu nói của ông cha để lại: "Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc."
Sáng sớm ngày hôm sau nữa, một chiếc xe ngựa không người ngồi ở trong chậm rãi chạy vào trong ngự viện của Hoàng đế, lúc này Thẩm Ninh mới có thể ra ngoài gặp người.
Mấy ngày trước Đông Duật Hoành giam lỏng nàng trong phòng hoàn toàn không cho nàng ra ngoài nửa bước, đây thực sự,thực sự, thực sự là một chuyện không đạo đức, khiến người và thần đều phẫn hận...!
Đông Duật Hoành đợi "Duệ phi" vừa đến liền hạ chỉ lệnh cho đại quân tiếp tục lên đường.
Vốn dĩ chuyện dừng lại ở trấn này không nằm trong tuyến đường dự định, chỉ là ngày hôm trước Hoàng đế bỗng dưng cảm thấy khó chịu nên dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy mới ở đây làm trì hoãn thời gian.
Hoàng đế vẫn cưỡi ngựa như cũ, Thẩm Ninh lần nữa trở ngồi trên giường êm trong ngự loan, lý trí của nàng mới dần quay về.
Mặc dù nàng không hối hận chuyện này, nhưng lại có chút áy náy, nàng vì muốn trốn khỏi hắn liên lụy nhiều người như vậy, bây giờ ý chí không kiên định nối lại tình xưa với hắn...! Nàng nhắn mắt lại, còn có sau này có thể sẽ có khó khăn nguy hiểm, thân phận của hắn, hậu cung của hắn, triều thần của hắn, to to nhỏ nhỏ đều là chông gai trên đường đi...!
Thế nhưng dù có áy náy và lo lắng đến đâu, nàng vẫn muốn chỉ một mình nàng đi vào con đường đen tối này.
Nàng không muốn trái tim mình lang thang phiêu bạt trong đêm tối một mình, nàng muốn nắm tay hắn cùng nhau bước đi trên mảnh đất Cảnh Triều này, ở nơi xa lạ này sống một cuộc sống thật tốt.
Nếu có địa ngục, vậy thì để một mình nàng xuống dưới đó thôi, nàng nguyện ý vì tình yêu này gánh chịu hết tất cả tội lỗi.
Vào lúc giữa trưa, đại quân nghỉ ngơi tại chỗ, Thẩm Ninh xuống xe ngựa hít thở không khó, nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng của Đông Duật Hoành.
Lúc này Hoàng đế đang ở trong lều vải triệu kiến một người, người này chính là Hàn Chấn đuổi theo Thẩm Ninh mất tích.
Mặc dù Đông Duật Hoành thưởng thức một người hiệp nghĩa như hắn, nhưng đối với việc hắn quan tâm quá mức đến Duệ phi khiến Hoàng đế có hơi không vui, trên mặt là vẻ mặt ôn hòa ca ngợi hai câu, nhưng miệng chưa từng nhắc đến Thẩm Ninh.
Hàn Chấn lại là người không biết điều, Hoàng đế không cho gặp, hắn liền cầu xin gặp, "Bệ hạ, thảo dân khẩn cầu gặp Duệ phi nương nương một lần."
Đông Duật Hoành nói: "Duệ phi ngồi xe ngựa bôn ba, hơi mệt chút, không gặp cũng được."
Hàn Chấn cứng đầu như đá, cúi đầu thấp hơn chắp tay, "Cầu bệ hạ ân chuẩn!"
Khóe miệng Hoàng đế giật giật, phái người đi mời Duệ phi.
Hàn Chấn đạt được mục đích, mặc không cảm xúc đứng thẳng một bên.
Đông Duật Hoành ngồi trên bảo tọa, ngón trỏ điểm nhẹ trên đầu rồng, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, hắn lần nữa nhìn về phía đại hiệp áo đen, "Hàn khanh."
"Có thảo dân."
"Ngươi có biết thầy tướng sĩ Ôn Sĩ Bá không?"
Hàn Chấn cụp mắt trả lời: "Thảo dân có từng nghe đại danh của thầy tướng."
"Ngươi đã từng gặp ông ấy chưa?"
"Thảo đân ở Vân Châu có duyên gặp Ôn đạo trưởng một lần."
"Ồ?" Hoàng đế nhướng một bên lông mày, "Vậy ngươi cũng biết chuyện ông ấy về cõi tiên trong nhà Lý gia?"
"Thảo dân biết." Hàn Chấn kinh sợ, Thiên gia hỏi chuyện này rốt cuộc là có tính toán gì?
"Vậy lúc ngươi gặp Ôn đạo trưởng có thấy gì khác thường không?"
"Cái này...!Không có."
"Thật sao...!" Đông Duật Hoành đưa mắt nhìn lại, giống như đang trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc này Hàn Chấn lựa chọn im lặng không lên tiếng, Hoàng đế lại không buông tha, "Hàn khanh, trẫm từng sai người điều tra nguyên nhân cái chết của thầy tướng, thám tử lại nói hài cốt lại cực kỳ giống như bị trúng độc mà chết." Hắn đã phái người đi tra nguyên nhân cái chết của Ôn Sĩ Bá từ rất lâu trước đó,i vì Thẩm Ninh giả chết mà ném chuyện này ra sau đầu.
Mấy ngày trước còn ở A Nhĩ Đóa, hắn nhớ đến chuyện này, phái người thúc ngựa đi lấy kết quả điều tra về cho hắn.
Chỉ là kết quả này không phải là cái hắn muốn.
Rốt cuộc là Lý Tử Kỳ đã giết ông ta, hay là Thẩm Ninh giết ông ta, cũng có thể là hai người đồng mưu sát thầy tướng? Mặc kệ là kết quả nào, đều nói lên một điều, thân thế Thẩm Ninh có bí ẩn.
Hàn Chấn nghe xong, cụp mắt che đi sự khác thường trong mắt, "Chuyện này rất kỳ lạ, rốt cuộc là người nào có thâm cừu đại nhận với thầy tướng?"
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, "Đúng vậy, có biết bao nhiêu chỗ không chết lại nhất định phải chết trong nhà chồng cũ của Duệ phi."
Hàn Chấn lần nữa im lặng không nói.
Thẩm Ninh đi tới, nhìn thấy Hàn Chấn đầu tiên là vui mừng, sau đó có chút xấu hổ, "Hàn Chấn...!Thật có lỗi...!"
"Nương nương bình an là tốt rồi." Hàn Chấn quan sát nàng, thấy nàng dường như không phải là bị uy hiếp, thả lỏng thở phào một hơi.
Thẩm ninh nhìn Đông Duật Hoành một chút, mới nhẹ nhàng cười với Hàn Chân, "Ta rất tốt."
Hàn Chấn khẽ gật đầu.
Lúc nô tỳ trong nhà nàng phát hiện nàng mất tích tìm hắn xin giúp đỡ, theo trực giác hắn liền thúc ngựa đuổi theo theo hướng đại quân rời đi.
Ánh mắt Hoàng đế nhìn nàng còn có chấp niệm, hắn sợ Hoàng đế cuối cùng thẹn quá hóa giận giam lỏng nàng, nhưng theo tình hình thấy dường như người gương vỡ lại lành.
Chỉ là đến cuối cùng là nàng thỏa hiệp, hay là Thiên gia thỏa hiệp?
"Hoàng đại ca có biết chuyện này không?"
"Ừm."
Thẩm Ninh quay đầu nói với Đông Duật Hoành: "Bệ hạ, xin người phái người báo bình an với Hoàng đại ca."
Hoàng đế nghe vậy nhíu mày, "Sao Tử Lăng cũng biết chuyện này?"
Thẩm Ninh sờ mũi, khẽ ho một tiếng, "Ta vốn định mở tiệc chiêu đãi mời Hoàng đại ca đến."
Đông Duật Hoành ngoài cười nhưng trong không cười, "Tháng ngày ái phi trôi qua thật vui vẻ nhỉ." Cái đồ không tim không phổi này, sao hắn có thể coi trọng nàng cơ chứ!
Thẩm Ninh cười cười nói: "Đây còn không phải là mở tiệc tiễn biệt Hoàng đại ca sao?"
Ánh mắt sắc bén của Hoàng đế phóng đến, ra hiệu đợi chút nữa sẽ tìm nàng tính sổ, quay qua nhìn Hàn Chấn nói: "Hàn khanh, lần này đại phá được Khắc Mông, không thể không có phần công lao của Hàn khanh, trở về Trường Dương trẫm nhất định sẽ có phong thưởng."
"...!Tạ bệ hạ."
"Ngươi là người có vũ lược, rất có dáng vẻ của một đại tướng, khanh có muốn vào triều làm quan cho trẫm không?"
"Đa tạ Thánh thượng hậu ái, thảo dân ở trên giang hồ lười biếng đã quen rồi, sợ là không thể gánh được chức trách lớn này." Hàn Chấn khéo léo từ chối.
Đông Duật Hoành gật đầu, cũng không ép buộc, "Thôi được, mỗi người có chí riêng, chỉ là còn một chuyện, trẫm còn cần giao phó ngươi đi làm."
"Thảo dân nghe lệnh."
"Trẫm muốn chọn cho Hoàng tướng quân một người vô nhà quyền quý, bất ngờ Tử Lăng lại có mối tình thắm thiết với Hoa Phá Nguyệt trưởng nữ của Hoa An Nam, muốn mời bà mai đến xin cưới chính thê.
Trẫm thương xót thân thế Hoa gia trưởng nữ khó khăn trắc trở, biết ngươi là Hoa gia có qua lại, vậy thì cực khổ ngươi một chuyến đi hỏi nàng một chút, nàng có nguyện ý kết thành một đôi không?"
Lời vừa nói ra, Hàn Chấn và Thẩm Ninh lập tức biến sắc.
"Hoàng đại ca thật sự nói như vậy?" Thẩm Ninh không khỏi tiến lên một bước hỏi.
Hoàng đại ca cũng thích Đại Hoa? Còn muốn cưới nàng làm thê tử?
"Trẫm lừa ái phi làm gì?"
Thẩm Ninh nhìn về phía Hàn Chấn cứng đơ đứng đó.
Đây là tình huống hỗn loạn gì đây! Nàng hiểu tính tình của Đông Duật Hoành, nàng chắc chắn hắn sẽ chọn cho Hoàng Lăng một quý nữ gia đình hoàng thân quốc tích gả cho Hoàng Lăng, sẽ không phải là một nữ tử đã không còn trong trắng làm thê tử của đại soái của hắn.
Vậy chỉ có thể chính Hoàng đại ca mở miệng nguyện ý, mới khiến cho Hoàng đế cũng không thể không thỏa hiệp.
Nhưng Hoàng đại ca thích Đại Hoa? Là xảy ra lúc nào?
"Hàn đại hiệp có nguyện ý giúp trẫm đi một chuyến này?"
Hàn Chấn trầm mặc một lúc lâu, "Thảo dân...!Tuân chỉ."
Thẩm Ninh không tin được, chẳng lẽ hắn thật sự muốn làm bà mối cho nữ tử mình yêu?
Đông Duật Hoành ý tứ sâu xa liếc hắn một cái, cong môi để hắn lui ra.
Thẩm Ninh đợi sau khi Hàn Chấn nhanh chân bước ra ngoài, lập tức quay đầu nói: "Chàng cố ý!" Hắn không thể không biết chuyện của Hàn Chấn và Đại Hoa.
"Ninh Nhi cho rằng trẫm nên làm thế nào?" Đông Duật Hoành nhấp một ngụm trà, bảo Vạn Phúc chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Thẩm Ninh bị hắn hỏi vấn đề này cũng không trả lời được.
"Chuyện nhà của thanh quan gặp khó khăn, trẫm cũng không có thời gian làm cho mớ hỗn độn này càng thêm rắc rối đâu."
"Nhưng mà...!" Thẩm Ninh nhất thời cũng không biết làm thế nào mới tốt.
"Được rồi, trẫm cũng có chuyện muốn hỏi nàng đây, trẫm vừa ra khỏi Vân Châu, nàng liền mở tiệc chiêu đãi khắp nơi nâng cốc nói cười vui vẻ rồi?"
"Cũng không phải...!Chẳng qua chỉ mời Hoàng đại ca.
.." Còn có Giản tướng quân và Hàn Chấn mà thôi.
"Lúc Vạn Phúc đón nàng về cả người toàn mùi rượu," Đông Duật Hoành tức giận nói, "Trẫm không biết nàng là một cái bình rượu đấy." Rời hắn đi nàng vui vẻ thế sao?
"Ta...!Ai," Thẩm Ninh đỏ mặt, c4n rằng nói ra sự thật, "Ta là muốn mượn rượu giải sầu."
Đông Duật Hoành nghe vậy sửng sốt.
"Chàng cho rằng ta giống như chàng ý chí sắt đá à? Trong lòng ta khổ sở đến mức nào chàng cũng đâu có biết...!"
"Thật không?" Giọng nói của Đông Duật Hoành thấp xuống, đi đến trước mặt nàng cong môi cười hai tay nâng mặt của nàng lên.
Thẩm Ninh mím môi, nhìn hắn không tình nguyện nói: "Đời trước nhất định là ta thiếu chàng."
Đông Duật Hoành khẽ cười bóp bóp khuôn mặt của nàng, "Lời này phải là trẫm nói."
"...!Ta nhất định thiếu chàng nhiều hơn một chút!"
Hàn Chấn đi theo đại quân hai ngày, đến từ biệt Thẩm Ninh ý muốn một mình thúc ngựa về Nghi Châu, nàng sợ hắn hành động theo cảm tính, tận tình khuyên bảo mấy câu, "Thánh chỉ nhất định phải đợi Hoàng đại ca trở về Trường Dương mới hạ.
Bây giờ Hoàng đại ca vừa mất con vẫn còn đau khổ không dứt, chúng ta cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa.
Đợi đến khi huynh ấy khải hoàn trở về, ta sẽ tìm huynh ấy nói bóng gió mấy câu cũng không muộn.
Hoàng đại ca là quân tử, nhất định sẽ không đoạt mối nhân duyên của người khác."
"Nàng gả cho Hoàng tướng quân, ta rất yên tâm." Hàn Chấn nói.
hắn thật lòng muốn rời đi.
Thẩm Ninh ngẫm nghĩ lại cảm thấy bất đắc dĩ, nàng không hy vọng Hoa Phá Nguyệt gả cho Hoàng Lăng, cũng không phải là nàng thiên vị Hàn Chấn, mà là vì Đại Hoa và Hàn Chấn ràng buộc quá sâ, đều yêu nhau sâu đậm như vậy.
Hoa Phá Nguyệt gả cho Hoàng Lăng cũng chỉ là hoàn toàn bất đắc dĩ, cho dù bên ngoài có vẻ tốt, nhưng cũng không thể trao cho Hoàng Lăng hạnh phúc chân chính.
Đối với cả ba người đều không công bằng.
Huống hồ nàng cũng không rõ suy nghĩ trong lòng Đông Duật Hoành, nàng luôn cảm thấy hắn cũng không muốn để Hoa Phá Nguyệt gả cho Hoàng đại ca...!Ít nhất là làm vợ.
Haiz, sao lại loạn thành một đống lộn xộn thế này.
Sau khi Hàn Chấn rời đi, Thẩm Ninh theo đại quân về Trường Dương.
Nàng vốn cho rằng Đông Duật Hoành thắng lợi trở về sẽ nhàn nhã một chút, nhưng nàng không ngờ hắn lại muốn nhân cơ hội này đi tuần sát, mỗi ngày không phải tiếp tục đi đường thì cùng là đến nơi của các đại thần tuần sát, trong đó, hoàng đế chú ý nhiều nhất đến việc xây dựng kênh đào.
Lúc ở hoàng cung nàng đã sớm biết hắn là một quân chủ cần mẫn chuyện chính sự.
Cho dù nàng giác ngộ chuyện này cũng chưa từng cảm thấy cô đơn.
Hơn nữa hai người cách xa đã lâu bây giờ cũng đang dần dần hòa hợp lại với nhau.
Ngày hôm đó đại quân dừng lại ở hành cung Huệ Châu, Thẩm Ninh đột nhiên nghe tin Hoàng đế muốn lưu đày Phong Bảo Lam đến Vị Châu.
Nàng lập tức nhớ đến chuyện Tào Vinh ám sát, hay là chuyện kia? Trong lòng nàng hoảng hốt, vô cùng lo lắng lập tức đi về phía thư phòng.
Lúc này Đông Duật Hoành cùng Phong Bảo Lam đang cầm chén trà lên thưởng trà, Hoàng đế nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Ngươi nói đi cái tội này, trẫm nên dùng dẫn sói vào nhà chủ nhà bất lực, hay là ăn cây táo rào cây sung để nói về sự can đảm của ngươi khi dám giúp Duệ phi lẩn trốn?"
Phong Bảo Lam đang uống một ngụm trà lập tức cảm thấy trà vô cùng đắng, hắn nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Thánh thượng khai ân, Phong Bảo Lam biết tội."
Hoàng đế thu sổ cái lại xong quát, "Ngươi thật to gan!"
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...