Vạn Thiên Sủng Ái FULL


Thời kỳ cung Xuân Hi độc sủng đã kết thúc, Hoàng đế mấy ngày liên tiếp đều triệu phi tần khác thị tẩm, không hề bước vào cung Xuân Hi một bước.

Lòng người trong hậu cung bắt đầu xoay chuyển, một đám người có chút nhàm chán sau lưng bàn tán giễu cợt, thời gian độc sủng còn không lâu bằng lúc đầu Vân tần độc sủng, Duệ phi này, chẳng qua cũng chỉ có thế.

Tuy bọn họ âm thầm chế giễu, nhóm phi tần cũng không dám trước mặt Thẩm Ninh biểu lộ cái gì, dù sao thì nàng cũng là vị phi cao quý, tính tình cũng không hiền hòa gì, sau lưng còn có Thẩm gia làm chỗ dựa, đắc tội với nàng sợ là cũng không tốt lành gì.

Hoàng hậu triệu Thẩm Ninh đi cung Chiêu Hoa.

Thẩm Ninh vẫn như bình thường thỉnh an Hoàng hậu, ngồi bên dưới.

Mạnh Nhã tỉ mỉ quan sát nàng một lượt, chỉ thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, trong mắt cũng không có chút rung động, trong lòng Mạnh Nhã không khỏi khẽ thở dài một hơi, đúng là nàng vẫn luôn giữ được bình tĩnh, gặp chuyện đột biến như vậy có được mấy nữ tử có bản lĩnh bình tĩnh như vậy?
Cảm giác của Mạnh Nhã đối với Thẩm Ninh rất phức tạp.

Thẩm Ninh từng dẫn đầu bách tính Vân Châu ra sức chống giặc ngoại xâm, là một nữ anh hùng hiện thực có lòng nhân từ, nàng rất kính nể Thẩm Ninh.

Nhưng khi Thẩm Ninh lấy thân phận nữ nhi của Thẩm gia tiến cung lại khiến nàng có chút đố kỵ, Thẩm Ninh rất được Hoàng đế yêu thích, có Thẩm gia ở sau chống lưng, bản thân Thẩm Ninh cũng là người có trí có mưu, lỡ như một ngày nào đó Thẩm Ninh sinh được hoàng tử, không thể nghi ngờ thẩm Ninh sẽ trở thành chướng ngại vật của nàng.

Nhưng từ khi Thẩm Ninh tiến cung đến nay, đã có rất nhiều lần cãi nhau với Đông Duật Hoành, điều này lại khiến nàng càng thêm nghi ngờ, đây không phải là hành động của một nữ tử thông minh.

"Duệ phi, bổn cung thấy mấy ngày gần đây hình như bệ hạ có chút không vui, muội có biết nên phải làm gì không?"
"Thần thiếp không biết."
"Bản cung nghe nói người và bệ hạ có tranh cãi, thật là có chuyện như vậy không?"
Thẩm Ninh lắc đầu, "Là bệ hạ tức giận thần thiếp." Nàng có ngu mới nói thật với Hoàng hậu rồi để bị phạt thêm một lần.

"Bệ hạ vì chuyện gì mà tức giận?"
Thẩm Ninh cụp mắt thở dài, "Thần thiếp nên bắt đầu từ đâu đây?"
Mạnh Nhã nhìn dáng vẻ thương tâm này của Thẩm Ninh, sợ là tâm của đế vương khó dò, nghĩ vậy Mạnh Nhã cũng không làm khó nàng, mà chỉ nói: "Muội cũng không cần phải tủi thân làm gì, bệ hạ lúc nào cũng dốc sức vì bách tính muốn dân, tâm lo quốc sự có lúc buồn phiền nên mới như vậy.

Muội là phi tử của bệ hạ, tất nhiên nên gánh chịu một chút lửa giận của người."
"Thần thiếp biết."
Mạnh Nhã gật đầu, "Ngươi như này là rất tốt, ngươi yên tâm, qua một khoảng thời gian nữa bệ hạ nguôi giận, tự nhiên sẽ lại nhớ đến muội thôi."

Thẩm Ninh nghe vậy cười khổ một tiếng, chợt nhắm mắt quyết định, "Nương nương, thần thiếp...!Muốn về thăm nhà."
Cảnh Triều có quy chế, nữ tử trong hậu cung từ vị phi trở lên, sau khi vào cung có thể về thăm nhà một lần.

Hoàng hậu thấy ánh mắt nàng đầy vẻ thê lương, thuận theo nói: "Bản cung sẽ nói với bệ hạ."
Sau khi Đông Duật Hoành hạ triều ở cung Càn Khôn tiếp Hoàng hậu cầu kiến, Hoàng hậu bẩm báo một chút chuyện hậu cung, nhớ lại thỉnh cầu của Thẩm Ninh, nghĩ nghĩ một lát, nhân tiện nói: "Bệ hạ, hôm nay Duệ phi có thỉnh cầu về thăm Thẩm phủ, không biết bệ hạ thấy thế nào?"
Hoàng đế nghe xong, ánh mắt run lên.

Hắn vốn định vắng vẻ nàng mấy ngày để nàng tỉnh táo lại, tối nay đã định sẽ đến chỗ của nàng không ngờ nàng không biết hối cải, còn có ý đồ lấy lui làm tiến uy hiếp hắn?
Hoàng hậu khẽ nâng mắt lên quan sát sắc mặt của Hoàng đế, vừa nhìn nàng liền biết nước đi này của Thẩm Ninh đi sai rồi.

Đúng như dự đoán, một lát sau nàng nghe thấy Hoàng đế lạnh lùng hạ chỉ, "Muốn đi thì để cho nàng ấy đi, không có ý chỉ của trẫm không cho phép hồi cung!" Lúc này nhất định phải lạnh lùng mới trị được nàng!
Lúc Thẩm Ninh nhận được thánh chỉ, khẽ thở dài một tiếng.

Hai ngày sau, nghi trượng của phi tử dừng trước cổng chính của cung Xuân Hi, Thẩm Ninh mặc một bộ triều phục, lần lượt đi cung của Hoàng đế rồi đến cung của Hoàng hậu tạ ớn.

Lúc ở cung Càn Khôn diện kiến Đông Duật Hoành, dường như đế vương không để Duệ phi đang mặc hoa phục vào mắt, chỉ lạnh nhạt nói vài câu xã giao.

Thẩm Ninh nhìn chằm chằm Hoàng đế một chút, mỉm cười, khom người quay ra ngoài.

Thứ tình yêu này quá mơ hồ, hăn yêu nàng mà nàng không yêu hắn, nàng yêu hắn mà hắn không yêu nàng, nhưng vì cái gì mà loại tình yêu này lại trêu đùa con người ta như vậy, thế gian này chớp mắt là vạn năm, nhưng lại là khắc cốt ghi tâm.

Sau thi Thẩm Ninh vào cung từ trên xuống dưới của Thẩm gia đều đã bắt đầu chuẩn bị cho việc Thẩm Ninh về nhà thăm viếng, nên dù ý chỉ ra có gấp gáp nhưng Thẩm phủ cũng đã chuẩn bị hoàn thiện đâu vào đấy.

Nhưng mà các lão gia đang chờ ở chính sảnh trên mặt không có vui mừng, ngược lại trong mắt đều là vẻ phiền não.

Duệ phi khiến đế vương tức giận ít nhiều gì cũng đã truyền đến tai người của Thẩm gia, hơn nữa chuyện về thăm nhà này không chỉ diễn ra trong một ngày, mà phải đợi thánh chỉ của thánh thượng mới được về nhà.

Nói là long ân cuồn cuộng, nhưng đây chẳng khác gì trả Thẩm Ninh về nhà mẹ đẻ?
Duy chỉ có Thẩm thái phó là không có chút động tĩnh gì, lẳng lặng chờ tôn nữ thăm viếng..

Giờ lành đã đến, Duệ phi nương nương tiến vào Thẩm phủ, Thẩm Niên đang chờ tôn nữ tiến vào chào, bất ngờ có một thái giám vội vàng chạy vào, hắn vung phất trần nói với Thẩm Niên: "Thẩm thái phó, trên đường nương nương chợt thấy khó chịu, đầu đau không chịu được, nên đã hạ ý chỉ miễn bái kiến."
Thẩm Niên hỏi: "Vậy làm phiền công công rồi, không biết nương nương hiện nay muốn đi nơi nào?"

"Nương nương nói, nương nương quay về viện trước nương nương ở, mau triệu đại phu đến xem một chút."
"Lão phu phái người đi mời đại phu."
Qua một đi qua đi lại, nghi thức thăm viễng phiền phức vì Duệ phi đột nhiên mệt mỏi thành ra không làm được gì.

Duệ phi nằm nghỉ một ngày, ngày thứ hai tinh thần sảng khoái mới xuất hiện trong phòng Ân Nghĩa để làm lễ thăm viếng, Thẩm Niên là nhất phẩm thái phó, chỉ cần hành lễ chào, Thẩm Tất dẫn huynh đệ vãn bối đang muốn bái kiến, Thẩm Ninh lại đưa tay ra ngăn cản, "Phụ thân, thúc bá hành đại lễ lễ với ta, ta đây tổn thọ mất, miễn đi thôi."
Hồng công công đi theo bên người do dự nói: "Nương nương, cái này không hợp quy củ..."
Thẩm Ninh nói: "Hôm qua ta vào Thẩm gia, Thẩm gia mới cần làm lễ của quân thần, hôm nay ta đã là nữ nhi của Thẩm gia, sao có thể để phụ thân bái lạy ta được?"
Cảnh tượng hôm nay cũng không bằng hôm qua nghi thức, nương nương đã mở miệng, Hồng công công cũng không tiện nhiều lời, đành phải thôi.

Mấy người hàn huyên một hồi, Thẩm Ninh đang muốn rời đi, Thẩm Niên lại mở miệng, "Lão phu nghe nói kỳ nghệ của nương nuong là đệ nhất, không biết lão phu có may mắn cùng nương nương đánh một ván cờ vây?"
"Là vinh hạnh của tôn nữ."
Hai người ngồi ở trong phòng bày cờ, Thẩm Niên để con cháu lui xuống, Thẩm Ninh cũng cho cung bộc lui xuống, ngay cả Hồng công công cũng cùng bọn họ rời đi.

Thẩm Ninh mời Thẩm Niên bắt đầu, Thẩm Niên việc nhân đức không nhường ai di chuyển quân mã.

Đợi Đến khi huân hương trong phòng cháy hết, ván cờ đã đi được một nửa, Thẩm Ninh cầm quân cờ trong tay, trong lòng chỉ có một câu:
Gừng cày già càng cay.

Thẩm Niên di chuyển quân tốt, vuốt râu cười nói: "Người ta thường nói đánh cờ nhìn người, lão phu nhìn kỳ nghệ của nương nương, lại thấy được hai chữ "Tính tình"."
Thẩm Ninh gật đầu, "Tổ phụ đại nhân thật sự lợi hại, con đúng là người có tính tình xông xáo ngang dọc."
Thẩm Niên nói: "Nếu nương nương không có chút can đảm đó, cũng sẽ không dám mặc áo giác xông pha mặt trận ở Vân Châu." Sau đó ông thổn thức một tiếng, "Tất cả đều là tạo hóa trêu ngươi, nếu không phải do Thẩm gia ta gây thù chuốc oán, sao ngài có thể bị lưu lạc giân gian gặp cảnh giết chóc? Tất cả đều là nghiệt nợ của lão phu."
"Tổ phụ đại nhân quá lời rồi, vận mệnh đã như vậy, sao có thể oán người được?"
Thẩm Niên nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng, nói: "Dù sao trong phòng này không có người khác, lão phu muốn nói với nương nương một câu từ tận đáy lòng."
"Tôn nữ xin lắng nghe lời của tổ phụ."
"Lúc trước khi bệ hạ hạ chỉ triệu người vào cung làm phi, lão phu cực kỳ mừng rỡ.

Không phải bởi vì Thẩm gia có một vị phi tử, mà là vì nương nương toàn thân đều toát ra khí chất độ lượng, nương nương sẽ là người phù hợp nhất để bầu bạn bên cạnh đế vương."
"Tổ phụ quá khen, con chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, cơ duyên trùng hợp mới trở nên như thế này." Thẩm Ninh cười cười, cúi đậu hạ xuống một quân cờ.

"Nương nương quá khiêm tốn rồi, lão phụ tự nhận đã trải qua bao nhiêu chuyện trên đời này, ánh mắt nhìn người coi như vẫn có một ít."

Thẩm Ninh chỉ có thể khẽ cười một tiếng.

"Lão phu suy nghĩ rất lâu, chỉ hôm nay mới có cơ hội nói chuyện với nương nương.

Lão phu là tộc trưởng của Thẩm thị, quyết ý Thẩm thị sẽ cùng nương nương  
cùng tiến cùng lùi, theo sự chỉ định của nương nương chỉ đâu đánh đó."
Thẩm Ninh kinh hãi, ngẩng đầu lên.

Nàng không tin ông ấy không nghe được tin tức nàng thất sủng, trong thời khắc mấu chốt thế này mà ông ấy lại đưa ra loại quyết định như vậy, rốt cuộc là ông ấy đang suy nghĩ cái gì?
Nàng vốn cho rằng bản thân với Thẩm gia không có quá nhiều liên lụy đến nhau, cho dù có xảy ra chuyện mà Thẩm gia bị giận chó đánh mèo cũng có thể tự mình giải vây, nhưng thái phó vậy mà tự mình nhảy vào vũng nước đục này? Ông ấy thực sự xem trọng nàng, cho rằng khi nàng lần nữa quay về cung có thể đoạt được trái tim của Hoàng đế? Hay là sự xuất hiện của nàng đã làm thay đổi kế hoạch ban đầu của bọn họ, nên bây giờ muốn từ nàng lật về quỹ đạo ban đầu?
"Tổ phụ đại nhân, từ trước đến nay con chưa từng thực sự để tâm đến vấn đề này, ký thác kỳ vọng của ngài, con sợ là sẽ làm ngài thất vọng."
"Nương nương cứ việc bước đi theo ý của người, chúng ta đi theo bước chân của người là được."
Thẩm Ninh tâm sự nặng nề quay về nội viện, tiếp theo tiếp kiến Trương thị, cũng không để cho trưởng bối quỳ xuống, Hồng công công dứt khoát nhắm một mắt mở một mắt.

Vị nương nương này, chẳng lẽ hôm qua là giả bộ đau đầu?
Ôn chuyện một lúc, Thẩm Ninh để người không có phận sự lui xuống, chỉ còn lại mẫu thân Trương thị đã sớm nước mặt lệ nhòa
"Con ta, nương nghe được một chút lời đàm tiếu, nói con chọc giận bệ hạ nên thất sủng, là thật sao?" Thẩm nhị phu nhân nắm lấy tay Thẩm Ninh, ngồi bên cạnh vừa rơi lệ vừa vội vàng hỏi.

"Mẫu thân không cần phải lo lắng, chẳng qua chỉ là ầm ĩ bình thường thôi."
Trương thị nghe xong suýt nữa muốn ngất đi, cái gì gọi là ầm ĩ bình thường? Cùng đế vương còn có thể ầm ĩ bình thường mà không hề tầm thường sao!
Thẩm Ninh lại vô cùng nhẹ nhõm, "Nương, nữ nhi vất vả lắm mới có thể trở về, ngày mai nương cùng nữ nhi đi Linh Ẩn tự nhé, lần trước nữ nhi cảm thấy chỗ đó rất linh, nguyện vọng của con đã thành, bây giờ cũng nên đi tạ lễ tạ thần."
"Linh Ẩn tự?"  Nữ nhi ở tòa miếu nhỏ kia cầu nguyện điều gì mà thành hiện thực? Trương thị lau nước mắt, "Con cầu nguyện cái gì mà thành?"
Thẩm Ninh cười không đáp.

Hai mắt Trương thị tỏa sáng, nhìn về phía bụng phẳng của Thẩm Ninh, "Không phải là...!"
"Không phải." Thẩm Ninh cực kỳ dứt khoát lắc đầu.

Trương thị thật vọng, "Bây giờ con đã là cao quý Hoàng phi, đi ra ngoài có rất nhiều chuyện không tiện, đợi ngày mai nương chuẩn bị thỏa đáng, mấy ngày sau nương cùng con đi nha."
Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, đồng ý.

Hoàng đế đã có ý muốn vắng vẻ nàng, hắn sẽ không nhanh như vậy gọi nàng hồi cung.

Hôm sau, có rất nhiều nữ quyến của Thẩm gia và nữ quyến nhà thông gia đến bái phỏng, đến tận khi mặt trời lặn Thẩm Ninh mới có một chút thời gian rảnh rỗi, nàng uyển chuyển từ chối đi cùng Trương thị, nàng đi vào hoa viên phía sau Thẩm phủ, cũng không để người đi theo vào, một mình đi vào trong vườn.

Quản gia biết Thẩm Ninh muốn tới, ông đã sớm đuổi hết người không có phân sự ra ngaoif, trong vường thỉnh thoảng có tiếng chim hót, nhàn nhã và thanh lịch.

Thẩm Ninh chậm rãi đi lên cầu đá, nhìn cá chép trong ao nửa ngày, nàng thấy bên cạnh hành lang có một bao thức ăn cho cá, trong lòng cảm thấy quản gia thật cẩn thận, nàng mở bao thức ăn cho cá ra nắm từng vốc ném vào trong ao.


Đùa vui một lúc, dứt khoát đổ tất cả thức ăn còn lại trong bao xuống ao, phủi tay rời đi.

Nàng vừa hưởng thụ khoảng thời gian tự do khó có được, vừa câu được câu không lẩm bẩm một khúc nhạc, "La là - - lá là la la là..." từ đầu đến cuối chỉ có "La", càng về sau tiếng "La" càng lớn hớn, vừa hát "La" vừa cười lớn.

Cuối cùng Thẩm Ninh hát mệt rồi, nàng tìm một tảng đá to ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà, ngây người nhìn ánh mặt trời rồi vươn tay ra lớn tiếng hét: "Ánh mặt trời ơi, đưa ta về nhà đi!"
Dừng một lát không có phản ứng gì, Thẩm Ninh lẩm bẩm: "Chẳng lẽ câu thần chú sai rồi? Thử cái khác, a! Ánh chiều tà ơi, đưa ta về nhà đi!"
"Mặt trời mỹ lệ đang lặn ơi, đưa ta về nhà đi!"
"Ráng chiều ơi, đưa ta về nhà đi!"
"Mây trắng ơi, đưa ta về nhà đi!"
Thẩm Ninh phát điên một lúc, tự giễu cười chống tay lại lên tảng đá.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ."
Thẩm Ninh lập tức đứng lên, nhìn xung quanh, "Ai ở chỗ đó?" Nàng toát mồ hôi, quản gia, mới khen người cẩn thận dấy, sao mà chỉ thấy âm thanh mà không thấy người đâu hết, là ai đã nhìn thấy dáng vẻ mất mặt vừa rồi của nàng?
Bụi cỏ khẽ động, Thẩm Ninh híp mắt, nhìn thấy hai chỏm tóc, lòng nàng buông lỏng, hóa ra là trẻ con.

Nàng hắng giọng một cái, khẽ cười nói: "Ra đi, ta đã nhìn thấy cái đuôi nhỏ của ngươi rồi."
Bụi cỏ yên tĩnh, chợt có âm thanh xào xạc, một đứa bé chui ra, nhút nhát nhìn nàng, hỏi: "Người chính là thần tiên nương nương mà nương muốn ta tìm phải không?" Nhưng mà tỷ tỷ này điên điên khùng khùng, một chút cũng không giống thần tiên.

Thẩm Ninh bật cười, đứa bé này sao lại có cảm giác giống Đoàn dự nhỉ? Nàng đi về phía đứa bé, cười híp mắt nói: "Mẹ của nhóc là ai? Có phải nhóc lạc đường không?" Dựa theo cách ăn mặc của thằng bé chắc nó là con của vú bà trong phủ.

"Nương của ta là...khụ khụ, khụ khụ khụ!"
Đứa bé ho mãnh liệt, Thẩm Ninh ngồi xổm xuống giúp thằng bé vỗ lưng thuận khí, "Anh bạn nhỏ, phải nhóc bị phong hàn rồi không?"
Đứa bé che miệng, lộ ra một mảnh da cánh tay, trên cánh tay từng mảng lớn mụn đỏ li ti, Thẩm Ninh nhíu mày vén tay áo của đứa bé lên nhìn một chút, dự cảm không ổn, "Anh bạn nhỏ, cái này là do nhóc bị dị ứng hay là..

."
Bỗng nhiên từ xa có tiếng hô không ngừng vang lên, "Nương nương, nương nương người ở đâu?"
"Ta ở chỗ này." Thẩm Ninh cất giọng đáp lại.

"Có người đến, thần tiên nương nương mau buông ta ra, nương muốn ta trốn đi, để không bị ăn gậy!"
"Không sao, có ta ở đây." Trực giác của Thẩm Ninh mách bảo không được để thằng nhóc chạy loạn, kéo hắn lại, nhìn về phía Tứ Như cùng đám người quản gia chạy theo phía sau, lớn tiếng nói: "Dừng lại! Trước hết đi gọi đại phu đến đây!"
Tú Như nghe xong, lập tức bị dọa đến trợn tròn mắt, nàng nhìn đứa bé bên cạnh chủ tử, giọng run run nói: "Nương nương...!"
Quản gia cùng nô bộc đi theo phía sau đuổi tới, khi quản gia nhìn thấy bộ dạng của đứa bé, mặt lập tức xám như tro.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui