Sau khi thái giám rời đi, Hoàng hậu tiếp tục nói chuyện phiếm: "Bệ hạ nạp một nữ tử dân gian tuyệt sắc, ý muốn ban danh mỹ nhân.
Bản cung đã gặp mặt rồi là một nữ tử mỹ lệ đoan trang hiếm có, rất được bệ hạ yêu thích.
Bản cung tự chủ trương xin ban cho danh tiệp dư, không biết tâm ý bệ hạ thế nào." Trong cung người được hưởng ân sủng không ít, được sắc phong chỉ có mười sáu người, chỉ có Hoàng hậu, một quý phi, vị phi thì có Trang phi và Đức phi còn những người còn lại đều từ cấp tần trở xuống.
Hoa Lộng Ảnh mới thoát khỏi thân phân nô tỳ, được Hoàng hậu cân nhắc lên vị trí tiệp dư là một sự ban ân to lớn.
Mỹ nữ dân gian...!Lòng Thẩm Ninh nhảy lên một cái thì nghe thấy Hoàng hậu nói: "Nhắc đến mới nhớ, bản cung nghe nói Hoa thị này vốn là nô tỳ của Lý phủ."
Quả nhiên Hoàng hậu cũng biết chuyện hoàng thượng cải trang tuần tra, "Hồi nương nương, Hoa thị chính là con gái thứ của Hoa tướng quân, bị lưu đày đến Vân Châu làm quan kỹ, may mắn là nàng vẫn giữ được sự trong sạch thuần khiết.
Du đại nhân đưa người đến Lý phủ, dân phụ thấy nàng đáng thương, nên để nàng ấy vào trong phòng mình lấy lễ tiếp đón."
"Hoa tướng quân..." Hoàng hậu nhíu cặp chân mày thanh tú lại, "Không phải Hoa tướng quân bị xử tử vì mưu phản rồi sao?"
Thẩm Ninh im lặng chớp mắt một cái, đáp: "Dân phụ không biết." Nàng không biết tại sao Hoàng hậu hết lần này đến lần khác triệu nàng vào cung, trước mắt chỉ có thể người ra chiêu nào ta đỡ chiêu đó thôi.
Hoàng đế hạ triều sau đó ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, rồi quay lại điện Càn Khôn ở trong An Khang đường nghỉ ngơi.
Thái giám bên cạnh Hoàng hậu đưa tới văn thư của phủ nội vụ, hắn liếc qua tờ giấy nhỏ kẹp trong văn thư khẽ cười một tiếng, rồi thả lại văn thư vào trong khay bạc, "Theo ý của Hoàng hậu, nói phủ nội vụ sửa đi." Dứt lời, hắn cũng không vội để thái giám lui ra, mà hỏi hôm nay Hoàng hậu làm gì.
Đông Duật Hoàng nghe thái giám bẩm hôm nay Hoàng hậu cùng các phi tần khác nghe Thẩm Ninh kể chuyện chiến tranh ở Vân Châu, hắn hứng thú, "Lý phu nhân kể như thế nào, nói trẫm nghe."
May là đại thái giám cơ trí, trí nhớ cũng tốt, kể lại được bảy, tám phần câu chuyện của Thẩm Ninh, giọng điệu cũng bắt chước giống đến tám phần.
Hoàng thượng dựa vào giường La Hán lắng nghe một cách vô cùng thích thú, nghe đến đoạn Lãnh tướng quân xuất hiện bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhíu mày nói thái giám ngừng lại, "Tướng mạo của Lãnh tướng quân thế nào?"
"Dạ?" Thái giám giật mình, nói vội, "Lý phu nhân nói là mày rậm mắt to, hình như mũi hơi to." Chỉ là bát tự này hẳn là không tệ.
Vạn Phúc đứng một bên nghe thấy vậy không kìm được lắp bắp kinh hãi.
Mũi to? Lãnh tướng quân mọc ở đâu ra một cái mũi to? Hoàng đế vô thức sờ sờ sống mũi thẳng tắp của mình, có chút buồn cười.
Nàng đã nói là nhìn không rõ, sao biết được Lãnh tướng quân mũi to?
"Kể tiếp đi."
Thái giám khẽ liếc mắt vụng trộm nhìn sắc mặt của hoàng thượng, thấy long nhan vui vẻ, mới cẩn thận từng li từng tí tiếp tục thuật lại câu chuyện.
Kết thúc câu chuyện là đoạn Thẩm Ninh hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Hoàng đế vu0t ve khối ngọc trong tay tâm tư khó dò.
Ngoại trừ tướng mạo khác thường của Lãnh tướng quân, phụ nhân kia thổi phồng câu chuyện đến trên trời có dưới mặt đất không, kể giống như thiên binh hạ phàm.
Hoàng đế khẽ cười, nữ tử này thật kỳ lạ.
"Hiện giờ Lý thị ở đâu?"
"Nương nương giữ Lý phu nhân lại nói chuyện, lúc này còn ở trong điện Chiêu Hoa."
"Mang nàng tới đây."
Một chén trà sau, Thẩm Ninh được dẫn tới bên ngoài cửa An Khang đường.
Thái giám đi vào thông báo trước sau đó mới dẫn nàng bước qua bậc thềm cao.
Cung Càn Khôn là nơi Hoàng đế nghỉ ngơi, so với Khai Minh cung thì ở đây trang trí có vẻ tùy ý hơn hơn.
Trong điện những cung nữ xinh đẹp đứng theo hàng theo lối, Thẩm Ninh đi qua khung gỗ chạm khắc hoa súng và rồng để tới nơi nghỉ ngơi chính của điện.
Mùi đinh hương tràn ngập trong không khí, đập vào mắt nàng là kệ gỗ cây Tử Đàn với nhiều ô vuông, mỗi ô vuông đều trưng bày bảo vật yêu thích của Đông Duật Hoành.
Thái giám rẽ vào đứng đối diện năm tấm bình phong gỗ tử đàn, cung kính quỳ xuống bẩm báo với chủ nhân ngồi trên giường La Hán sau bình phong, "Khởi bẩm thánh thượng, Vân Châu Lý thị diện kiến."
"Dâ phụ bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Thẩm Ninh phát chán cái nơi hơi tý phải quỳ này.
"Bình thân."
Thẩm Ninh đứng dậy, khẽ ngẩng đầu nhìn thân ảnh lười biếng nằm trên giường.
Hoàng đế sau khi hạ triều đã thay thường phục, tóc đen dài rối tung xõa trước nguc, trên đỉnh đầuchỉ dùng một cái ngọc quan cố định búi tóc.
Hắn mặc bộ áo lụa gấm rồng cuộn mình với những hoa văn sẫn hình đồng tiền tảo ra khí thế chủ nhân thiên hạ, không có rèm châu che long nhan, khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi dường như khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Chỉ là, gương mặt này dường như có chút quen? Thẩm Ninh cảm thấy bất an, nàng tự an ủi bản thân, chắc là do ảo giác mà thôi.
Hoàng đế nhìn nàng cười, "Trẫm nghe Thành Thân vương nói ngươi kỳ nghệ hơn người, hôm nay trẫm rảnh rỗi, ngươi chơi với trẫm một lúc."
"...!Bệ hạ quá khen." Không thua nổi, ngươi chính là thua không nổi.
Thẩm Ninh liếc bàn cờ ngọc đặt ở trên bàn cạnh giường La Hán, nàng oán thầm.
Từ muôn thuở đánh cờ với Hoàng đế chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, điều đầu tiên, ngươi không thể ngồi chung giường với Hoàng đế được.
Cung nữ Liễm Diễm bê một cái ghế đẩu có lót nệm êm đến đặt gần giường La Hán.
Kết quả là Thẩm Ninh phải ngồi thẳng lưng dỗi cổ đánh cờ với vua.
Thẩm Ninh bắt đầu bày cờ, Hoàng đế nhìn bàn tay mảnh khảnh thon dài không đeo trang sức đang di chuyển những quân cờ ngọc trước mặt, ánh mắt lóe lên tia dị thường.
Thẩm Ninh di chuyển quân cờ, trong đầu nàng nhanh chóng đang suy nghĩ về nước cờ này, có nên cho hay không?
Nàng nhớ từng đã coi qua ở đâu, một tiểu thái giám bồi Từ Hi đánh cờ, chỉ lỡ miệng nói một câu "Giết ngựa của lão phật gia", sau đó tiểu thái giám đi đời nhà ma.
Mà trước mặt nàng là người đã làm Hoàng đế hơn mười năm, trước đó nàng thắng hai lần có lẽ hắn cảm thấy mới mẻ, chỉ là nếu lại thắng, không biết hắn có thẹn quá hóa giận không? Nhưng mà hắn biết rõ khả năng đánh cờ của nàng, nếu nàng cố ý thua, bị hắn nhìn ra liệu hắn có thẹn quá hóa giận?
Gần vua như gần cọp, quả thật không sai.
Lông mày Thẩm Ninh càng nhíu chặt.
"Lý thị, đừng làm cho trẫm mất hứng." Đông Duật Hoành giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chậm rãi di chuyện cờ.
Thẩm Ninh ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen làm cho người ta không biết tại sao lại sợ hãi, lòng nàng thông suốt, cặp lông mày anh khí dãn ra, "Dân phụ tuân chỉ."
Nàng cười một tiếng, trong lòng nàng bắt đầu suy tính, cúi đầu nhìn bàn cờ, nhanh chóng đi quân tốt.
Đông Duật Hoành cong môi, cánh tay dài di chuyển, di chuyển quân tượng.
Hai người giống như tùy ý bắt đầu, Hoàng đế thuận miệng hỏi: "Nhà mẹ đẻ họ "Thậm"?"
Thẩm Ninh ngừng một lát, "Bẩm bệ hạ, họ "Thẩm"."
"Danh tự là gì?" Rất nhiều nữ tử thường dân khong có tên tự.
"Độc nhất một chữ "Ninh"." Thẩm Ninh nghĩ những điều này không cần thiết nói dối, chắc chắn hắn đã phái người điều tra.
Nhưng lúc này nàng quên mất khuê danh của nữ tử không thể tùy tiện nói cho người khác biết, nhất là phụ nhân đã gả chồng.
Cho dù trước mặt là cửu ngũ chí tôn, cũng nên ra vẻ do dự một chút.
Hoàng đế đúng thật là có phái người đi điều tra nguồn gốc của nàng, Lý Tử Kỳ an bài thân phận của nàng hoàn hảo đến không để lại dấu vết.
Hắn thậm chí còn dặn dò người nông dân già là cái tên này được thêu trên khăn tay khi ông ấy nhặt được nàng.
Đông Duật Hoành biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Tên này là do người nuôi dưỡng ngươi đặt cho?"
"Cha dân phụ không biết chữ, dân phụ nghe cha nói là lúc nhặt được dân phụ bên trong có một chiếc khăn tay thêu cái tên này."
"Ngươi có từng nghĩ đến tìm cha mẹ ruột chưa?"
Thẩm Ninh cười khổ một tiếng, nàng nghĩ chỉ là không thể quay về thôi.
Trong giọng nói của nàng lẫn một chút khổ sở, "Tất cả đều tùy duyên thôi."
Liễm Diễm kinh hãi, chuyện đại sự như vậy mà Lý phu nhân này có thể nói ra nhẹ nhàng như thế?
Hoàng đế lại nghe ra mấy phần bất đắc dĩ, cụp mắt che dấu sự âm u trong mắt.
Bàn cờ đã vào thế cuộc hai người đều vô cùng tập trung, trên bàn cờ khói lửa nổi lên khắp nơi.
Trong cung điện rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng quân cờ di chuyển, thực sự yên tĩnh đến lạ thường.
Bỗng nhiên một tiếng "òng ọc" từng bụng vang lên, Thẩm Ninh không chú ý, Đông Duật Hoành cũng không để ý, nhưng Vạn Phúc và nhóm cung tỳ thì nghe thấy.
Có cung nữ lặng lẽ nhíu mày, dân phụ thô tuc này đúng là không có chút lễ độ nào.
Một lát sau bụng vì đói lại kêu lên "òng ọc", Thẩm Ninh ôm bụng, tìm thức ăn trong vô thức.
Thẩm Ninh ngước mắt lên vô tình đối mặt với biểu cảm cười như có như không của Đông Duật Hoành, nàng bỗng thấy xấu hổ hai má ửng hồng, "Ta...!Sáng sớm dân phụ ăn hơi ít." Nàng ngừng một lát, "Bệ hạ, dân phụ có thể uống chén trà không?" Nước trà lót dạ cũng được.
Đông Duật Hoành liếc nàng một cái, gọi Liễm Diễm bưng trà lên, Thẩm Ninh không quan tâm trà ngon quý hiếm, một hơi uống hết.
Ai ngờ vừa uống xong bụng lại vang lên âm thanh kháng nghị, Thẩm Ninh lúng túng đến mặt đỏ bừng.
Nàng âm thầm thề, nếu hôm nào lại tiến cung buổi sáng nàng nhất định sẽ thật no rồi mới đi!
"Nhìn ngươi đến đói thế, hẳn là quan viên hà khắp khấu trừ phần ăn sáng?" Đông Duật Hoành buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ rực của nàng, "Đi lấy chút điểm tâm đến."
"Dân phụ...!Miệng ăn lớn." Thẩm Ninh dứt quát không thèm quan tâm mặt mũi vì "vò mẻ không sợ rơi".
Đông Duật Hoành nhíu mày, "Nếu nói như ngươi, các vị nương nương ăn ít như vậy, không thể dương cung bắn tên."
Thẩm Ninh chỉ đành cười ngây ngô.
Trong Càn Khôn cung thường xuyên chuẩn bị bánh ngọt, chỉ chốc lát Liễm Diễm bê một hộp thức ăn tiến lên, mở ra bên trong đều là điểm tâm tinh xảo.
Thẩm Ninh đói bụng, càng cảm thấy điểm tâm thơm ngon mỹ vị.
"Thánh thượng mời dùng." Liễm Diễm quỳ gối dưới chân Đông Duật Hoành cười nói.
Đông Duật Hoành liếc một cái, "Trẫm không cần, thưởng cho Lý phu nhân ăn."
Thẩm Ninh biết không ăn là tốt nhất, nhưng bụng càng lúc càng kêu réo không chịu nổi, nàng chỉ đánh ưỡn nguc nghiêm mặt tạ ơn.
Nàng lấy một cái bánh đào, cúi đầu cắn hai miếng ăn hết cái bánh.
Đông Duật Hoành nghiêng người dựa vào gối mềm, nhìn bộ dạng này của nàng không khỏi bật cười.
Đúng là không phải tiểu thư khuê các.
Thẩm Ninh mặt dạn mày dày lại lấy thêm cái bánh ngọt tơ vàng ăn, rồi dùng khăn ướt nóng cung nữ đưa tới lay tay, xong xuôi nàng mới hắng giọng, "Xin bệ hạ tiếp tục hạ nước cờ."
"Ăn no rồi?" Đông Duật Hoành miễn cưỡng nói.
...!Chẳng qua đây là điểm mấu chốt.
Thẩm Ninh cũng không ngốc đến độ ăn ngay nói thật, đành phải cười cười sờ lỗ tai, "Đã ăn no rồi, tạ bệ hạ ban thưởng điểm tâm."
Nhạc đệm đã qua, Đông Duật Hoành rời quân tốt.
Thẩm Ninh nhanh chóng tập trung suy nghĩ lên bàn cờ.
Thế cục bàn cờ hôm nay, Thẩm Ninh vẫn là người thắng cuộc.
Hoàng đế ý tứ sâu xa liếc nàng một cái, nàng lại chỉ cười ngây ngô.
Sau khi ra khỏi cửa cung, Thẩm Ninh mới cảm thấy lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, nàng nhắm mắt, haiz đánh cờ với Hoàng đế quả thật không phải là việc của người sống làm!
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...