Bình minh hôm sau thì trời ngừng mưa, lúc này thì bọn cướp mới về tới trại. Ngay đầu trại là một cái cổng lớn treo biển to rất hoành tráng Trại cướp Kỳ Ba. Nếu không đọc cái tên thì chắc hẳn ai cũng sẽ cho là cái cổng này thuộc về một vị đại gia nào đó. Mà tên cung như chính bản thân cái trại cướp này, rất quái lạ.
Đại đương gia là Phá Toái, tên rất oách, là một cái Tiên thiên Sơ giai. Tiên thiên cao thủ không phải là rau cải bán ngoài chợ, đi đâu cũng sẽ được trọng dụng cả. Không thì tự lập bang phái cũng có thể chèo chống một bang phái cỡ vừa. Vậy mà Phá Toái lại tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm cướp. Hôm qua nói chuyện với hắn là Nhị đương gia Nhị Cẩu, một cái miễn cưỡng coi là Sơ giai Võ giả. Vậy mà nhìn bọn thuộc hạ xem, tên nào tên nấy nhìn Nhị Cẩu bằng con mắt tôn trọng, kính nể, còn có ước ao nữa. Hai tên đương gia quái lạ, bọn thuộc hạ cũng quái lạ. Bọn này là cướp á? Tên nào tên nấy mặt mũi sáng sủa, tuy không thiếu lệ khí do giết người nhưng ăn mặc chỉnh tề, đi đứng rất có phong phạm cao thủ. Hơn nữa tu vi bọn chúng cao một cách quái lạ. Lần tập kích hôm qua kẻ bét nhất cũng là Trung giai Võ giả, lại là số ít nữa. Tất nhiên là trừ Nhị Cẩu ra. Mà cái băng cướp này thành lập đã 9 năm rồi, có cướp lớn, có cướp nhỏ, có cướp thương nhân mà quan lại cũng không tha. Cướp dân là chuyện nhỏ, cướp quan là chuyện lớn, vậy mà quan lại mắt như mù, tai như điếc vậy. Bản thân Phá Toái cũng nghĩ không ra tại sao. Không đời nào có chuyện đám quan lại Thần Long quốc sợ hắn. Tiên thiên tuy không là rau cải trắng nhưng cũng nhiều lắm, với lại có vô số cách đối phó Thiên thiên cao thủ, trên chiến trường Tiên thiên cao thủ cũng chỉ là sống dai hơn Võ giả chút mà thôi.
Đại đương gia là Phá Toái, Nhị đương gia là Nhị cẩu, nhưng to nhất cái trại này lại là vợ Nhị Cẩu, Tạ Thường. Nhị đương gia phu nhân lúc này đang đứng ngay dưới cổng, bộ dáng tươi cười dịu dàng chào đón đám đàn ông đi cướp về. Nhìn rõ thì Tạ Thường tầm 22, 23 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, nụ cười thì hẹ nhàng, đẹp tuyệt vời mà không chói loá. Thân hình đầy đặn cân đối, tương đối cao ráo. Bọn thuộc hạ ngay lập tức dàn hàng ngang trước Tạ Thường rồi cúi đầu 90 độ chào lớn:
- Chúc nhị phu nhân buổi sáng tốt lành.
Tạ Thường đáp lời bằng một giọng nói êm nhất thế gian:
- Mọi người buổi sáng tốt lành. Đêm qua đã mệt rồi, về tắm rửa không khỏi cảm lạnh. Ta có làm bữa sáng cho tất cả.
Cả đám hét lên:
- Nhị phu nhân muôn năm.
Một số tên về nhà ngay, một số tên thì quay qua nhìn Nhi Cẩu, thở dài ngao ngán, một số tên thì khoa trương hơn, ôm lấy cột cổng đập đầu liên tục, ước kiếp sau được làm Tam Cẩu, Tứ Cẩu gì đó. Nhi Cẩu quen tay hay làm, cầm gậy trong tay cho mỗi đứa một phang rồi cười hề hề chạy tới bên cạnh vợ hắn.
- Chàng đấy, còn không mau về tắm đi, cảm lạnh thì sao.
- Nghe lời vợ yêu, ta đi ngay.
Nói rồi có chân lên chạy đi ngay. Tạ Thường nhìn còn sót lại mỗi Phá Toái lúc này đang cõng lấy một người con gái trên vai, nhẹ giọng hỏi:
- Đại ca, mọi chuyện thuận lợi?
- Thuận lợi, có điều lần này e là chọc to rồi, tên dẫn đầu là một cái Đỉnh phong Võ giả, kinh nghiệm rất cao, ta lỡ để hắn trốn thoát. Haizz, nếu không phải muội vừa mang thai, cần tiền gấp thì ta cũng không muốn nhận đâu. Kẻ thuê chúng ta thân phận cũng ghê, ít nhất là một cái Tiên thiên. Đại ca nghĩ nãy giờ đau hết cả đầu rồi.
Tạ Thường năm nay 27 tuổi rồi, là một cái Đỉnh phong Võ Giả. Nhìn bề ngoài trẻ hơn tuổi rất nhiều, chỉ như 23, 24 tuổi. Lấy Nhị Cẩu 5 năm rồi giờ mới mang thai, nên nàng cũng muốn cho con điều kiện tốt nhất. Xây nhà mới, thuê đại phu, vân vân, đều cần tiền. Ma Thiên trấn gần nhất cũng mấy ngày đi bộ, càng cần nhiều tiền, nhất là mới đại phu và bà đỡ, chứ không ai chui vào ổ cướp bao giờ. Nhưng nơi này đã là nhà của nàng, nàng không muốn nhà của mình xảy ra chuyện. Nhìn ra tâm sự của Tạ Thường, Phá Toái an ủi:
- Chuyện đã rồi lo lắng cũng vô dụng, chuyện cần làm thì cuối cùng cũng phải làm. Em chú ý dưỡng thai là quan trọng nhất. Trời sập xuống còn có ta gánh mà.
- Em tự biết cân nhắc. Đại ca cứ yên tâm. Đại ca thả cô gái trên vai xuống đi, không là cô ta không chịu được nữa đâu.
Phá Toái vác theo cô gái đi về phía phòng mình. Tạ Thường theo sau. Sau khi đem cô gái thả trên giường, Phá Toái mới giật mình trước sắc đẹp của cô gái. Khuôn mặt trái xoan tinh tế hoàn mỹ, đôi môi chín mọng đỏ tươi mà không cần son. Mái tóc ướt dán trên trán, trên má mang đến một vẻ mê hoặc cực lớn. Quần áo ướt để lộ ra thân mình trắng trẻo như ngọc, dáng người ma quỷ bạo lộ trước mắt khiên Phá Toái ngừng thở trong chốc lát. Cặp ngực đẫy đà căng tròn, cặp mông vểnh cao đầy mời gọi. Phá Toái phản ứng, nhưng hắn rất nhanh áp chế được, vì trước mặt hắn không chỉ có một thân thể gợi dục mười phần mà còn có một nữ nhân còn quan trọng hơn mạng sống của hắn, là tín ngưỡng của hắn, là niềm tin của hắn, là thứ giúp hắn chịu đựng hết thảy đau khổ từ trước đến nay, đó là Tạ Thường. Phá Toái muốn trước mặt Tạ Thường hắn luôn luôn là một người anh cả. Tạ Thường nhẹ giọng:
- Đại ca ra ngoài đi, để em thay quần áo cho cô ấy.
- Không được, ta sẽ ở lại đây.
Không đời nào Phá Toái để Tạ Thường một mình với người lạ cả, bất cứ ai. Hắn cẩn trọng, cho nên giờ hắn còn sống. Hắn cẩn trọng, cho nên giờ Tạ Thường với Nhị Cẩu còn sống. Phá toái cho là thế. Đối với vấn đề này Phá Toái chưa bao giờ nhượng bộ nàng hết, nên Tạ Thường rất nhanh về phòng lấy một bộ quần áo thay cho cô gái. Cả cơ thể siêu tuyệt vời, siêu gợi dục cứ thế hiện lên trước mặt Phá Toái, máu hắn như sôi trào. Nhưng hắn cố gắng áp chế, và hắn áp chế được. Mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, y như một pho tượng đứng đó vậy. Xong xuôi cả hai ra khỏi phòng. Phá Toái cho người canh gác còn mình thì đi tắm rửa. Cơn mưa hôm qua cũng khiến hắn khó chịu, hơn hết hắn muốn dập tắt ngọn lửa dục vọng đang sôi trào.
Nơi đây là một trại cướp. Nhưng cuộc sống tình dục của bọn cướp này chả có tý gì giống cướp cả. Cướp, hiếp, giết. Đó mới là cướp chân chính. Tuy nhiên ở đây có 3 điều luật thép:
1) Nhị phu nhân là to nhất
2) Nhị phu nhân là lớn nhất
3) Nhị phu nhân là bự nhất
Nên chả có vụ hiếp dâm tập thể nào sất, hiếp dâm đơn thể cũng không có luôn. Nữ nhân bị cướp về thì là trả về lấy tiền chuộc, không thì gả cho một anh nào đó trong trại làm vợ làm thiếp, cái này cô gái được quyền lựa chọn bất kỳ ai, trừ Nhị Cẩu ra, không thì bị giết luôn. Tạ Thường dịu dàng nhưng nàng cũng hiểu chuyện và rất thông minh. Khi cần dịu dàng thì sẽ dịu dàng, khi cần ngoan độc là sẽ ngoan độc. Khổ cái Phá Toái lớn lên xấu xí khó coi, mà cái trại này cướp đẹp trai nhiều lắm, nên hắn giờ còn độc thân, khi cần giải quyết nhu cầu thì hắn chạy tới Ma Thiên Trân chơi đĩ.
Từng dòng nước lạnh xuối xuống đầu Phá Toái. Lúc này đây khong có Tạ Thường, hắn tưởng nhớ lại cơ thể mê người của cô gái nọ. Cặp vú kia lớn đến mức dù nhìn hắn cũng biết 1 tay không thể nào ôm trọn, hai cái núm hồng tươi như đoá hoa nở trên núi đồi tuyết trắng, theo từng nhịp thở lên xuống phập phồng. Đôi chân dài thẳng tắp miên man mà ngọn nguồn là một mảnh rừng rậm đầy mê hoặc, đầy quyến rũ và cũng đầy huyền bí kêu gọi hắn. Nước lạnh không thể dập tắt ngọn lửa ham muốn trong người hắn. Thế thì FAP thôi.
Đi ra nhà tắm. Trại cướp này không chỉ có nhà tắm, còn có nhà vệ sinh, nhà ăn, nhà kho, vân vân. Chỗ này ngăn nắp gọn gàng đến quái lạ. Phá Toái thấy khá hơn một chút. Hắn hít một hơi thật sâu rồi đi về phía phòng hắn. Hắn muốn tra hỏi cô gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...