Vân Thần Mặc Tiên

(11)

Ngụy Vô Tiện chính là không thể tin được trong cơ thể mình đang bắt đầu hình thành một kim đan mới, cùng với dòng linh lực mỏng manh nhưng chân thực chậm rãi chuyển động, hắn há miệng sửng sốt:

" Làm sao có thể... "

Nhưng Lam Hi Thần hiển nhiên càng quan tâm đến lời hắn vừa nói:

" A Tiện... " Lam Hi Thần cẩn thận kéo hắn ra khỏi vòng tay mình:

" Ngươi vừa nói ngươi mất đi kim đan, ý của ngươi là gì? "

Có lẽ vì vẫn còn chìm trong sự bàng hoàng và vui sướng khi bản thân có thể lần nữa tái tạo kim đan, Ngụy Vô Tiện không có thời gian để suy nghĩ liền trả lời:

" Khi đó trong Xạ Nhật Chi Chinh, Giang Trừng đã bị Ôn Trục Lưu tước đoạt đi kim đan. Vậy nên để cứu hắn, ta đã đổi cho y kim đan của ta. "

Ngụy Vô Tiện vẫn chưa ý thức được mình vừa nói gì cho đến khi những lời này từ từ thốt ra khỏi miệng hắn, hắn cũng không khỏi sửng sốt.

Bí mật nặng nề nhất trong lòng cuối cùng lại có thể được giải toả một cách dễ dàng như thế, và ngay cả nguyên nhân cũng được nói hết thật rõ ràng. Hắn đã nói tất cả với Lam Hoán, dường như Ngụy Vô Tiện cũng không thể nghĩ ra tình huống nào tốt hơn để nói, cứ như vậy - trong Hàn Thất, chỉ có hắn và người mà hắn tin tưởng nhất lúc này, không cần sự chuẩn bị hay che đậy phức tạp, chỉ cần nói ra một cách rõ ràng, trực tiếp như thế.

Tảng đá đè nặng trong lòng biến mất, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Lam Hi Thần nghe xong lập tức cứng người, cúi đầu không nói một lời, đôi tay ôm vai Ngụy Vô Tiện bất giác run lên.

Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng cứng ngắc của y, nhận ra cảm xúc của Lam Hi Thần không ổn, vội vàng an ủi:

" Không sao đâu Lam Hoán, mọi chuyện đã qua rất lâu rồi! Huynh nhìn xem, bây giờ ta đã ổn, đều không có gì xảy ra nữa. Hiện tại ta, ta còn muốn lần nữa luyện đan! "

Ngụy Vô Tiện ôm lấy mặt Lam Hi Thần, nói:

" Lam Hoán, huynh đừng buồn, cũng đừng lo, mọi chuyện đã qua rồi! "

Lam Hi Thần theo đó cũng theo đó ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt y bao hàm cả sự đau đớn, bị thương, tự trách, áy náy.

Ngụy Vô Tiện khi nhìn thấy đã nghẹn ngào - kể từ khi hắn mất đi kim đan và bắt đầu tu luyện thứ người đời gọi là "tà ma ngoại đạo", tất cả mọi người đều sợ hãi hắn, căm ghét hắn, hận hắn... nhưng chẳng một ai công khai thương hại hắn.

Lam Hi Thần mở miệng muốn hỏi Ngụy Vô Tiện ---

Chẳng lẽ vì mất đi kim đan mà ngươi mới tu " tà ma ngoại đạo"?

Thuật hoán đổi kim đan chưa từng có tiền lệ, lúc đó ngươi có thể gặp nguy hiểm cỡ nào?

Có đáng để đổi kim đan với người khác không?


Ngươi bảo vệ Giang Trừng và Ôn Ninh, nhưng đã khi nào ngươi quan tâm đến chính mình?

Ngươi có đau không?

Ngươi có hối hận về điều đó không?

A Tiện... ngươi có sợ không?

Nhưng hắn cũng không hỏi bất cứ điều gì.

Dù đã đọc qua rất nhiều sách thơ, giai thoại hay cả nhạc phổ nhưng giờ phút này, hắn vẫn không thể nói nên lời, đúng hơn là không biết nên nói gì. Giống như một công tử uyên thâm, học rộng nhưng lại chẳng còn sót lại chút tri thức khi đứng trước người mình luôn tâm niệm, cuối cùng hắn chỉ có thể nói một câu:

" A Tiện, đừng sợ. "

Lam Hi Thần ôm chặt Ngụy Vô Tiện, như muốn khảm sâu cơ thể hắn vào trong lòng, như đang nói với hắn, nhưng cũng như đang thuyết phục chính mình:

" Mọi chuyện đã qua rồi, sẽ không bao giờ xảy ra nữa, không bao giờ nữa. Ta sẽ luôn ở bên ngươi, bảo vệ ngươi, A Tiện. "

Những lời này giống như một chiếc búa năng nề đánh vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Ngụy Vô Tiện nhưng lại không để lại vết thương nào, ngược lại nó khơi dậy những cảm xúc vừa chua vừa ngọt ngào trong lòng, hắn lẩm bẩm:

" Ngươi sẽ... bảo vệ ta? "

Hắn cũng có thể được bảo vệ sao?

_____________________________________

Ngày hôm sau.

Lam Khải Nhân một tay cầm cuốn sách " Xuyên không ", một tay cầm phương thuốc dưỡng hồn, kêu đệ tử gọi bốn người đến Tàng Thư Các.

Lam Trạm và Ngụy Anh là người đến trước.

Sau khi chào Lam Khải Nhân, Ngụy Anh chọc chọc Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ liền hiểu, khẽ gật đầu rồi nói với Lam Khải Nhân:

" Thúc phụ, Vong Cơ sợ sẽ xảy ra chuyện không tốt khi hợp nhất linh của hồn của Ngụy Anh. Chúng ta cần tìm cách khác. "

Lam Khải Nhân khó hiểu:

" Tại sao? "

" Thúc phụ, có lẽ người không biết. Khi đó, Ngụy Anh đã bỏ đi kim đan của mình để đổi cho Tông chủ Vân Mộng Giang thị hiện tại, Giang Vãn Ngâm. "


Lam Vong Cơ hơi dừng lại, mỗi khi nhắc đến chuyện này hắn sẽ luôn không tránh được đau xót:

" Ngụy Anh đã đổi kim đan cho Giang Tông chủ khi y còn sống. "

Lam Khải Nhân sửng sốt.

Lam Vong Cơ tiếp tục nói:

" Vì thế trong cơ thể Ngụy Anh hiện tại không có kim đan, y cũng sẽ không có đủ linh lực để đưa linh hồn về cơ thể ban đầu... "

" Cái này...... "

Đúng lúc đó, Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện cũng tới.

Lam Khải Nhân nhìn Ngụy Vô Tiện với ánh mắt khiến hắn lập tức dựng tóc gáy.

Nếu người trước mặt không phải là Lam tiên sinh, hắn gần như sẽ cho rằng ánh mắt đó đối vơi hắn là bất đắc dĩ và đau khổ của trưởng lão đối tiểu bối của mình. Ngụy Vô Tiện dừng lại, không khỏi run rẩy....

Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn vui quá nên khùng sao? Hay thị lực hắn gần đây kém đi rồi?

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt rồi lại mở ra, nhưng đôi mắt của Lam Khải Nhân vẫn như cũ, liếc qua nhìn lại giữa hắn và Ngụy Anh.

Nguy Vô Tiện liếc nhìn Ngụy Anh, khẽ hỏi:

" Chuyện gì vừa xảy ra vậy? "

Nguy Anh chưa kịp trả lời, Lam Khải Nhân đã nói:

" Ngụy Vô Tiên, ngươi... "

Ngụy Vô Tiện vội vàng nhìn Lam Khải Nhân:

" Ta, ta tới đây, Lam tiên sinh sao vậy? "

" Vong Cơ nói, ngươi lấy kim đan... "

Lam Khải Nhân còn chưa nói xong nhưng Ngụy Vô Tiện đã hiểu, Lam tiên sinh hẳn là đã biết rồi - Ngụy Anh có lẽ cũng hiểu hắn không muốn nói chuyện này cho người khác biết, vì vậy đã cùng Lam Vong Cơ nói cho Lam Khải Nhân biết sự thật.

" Vâng, Lam tiên sinh. " Ngụy Vô Tiện gật đầu:


" Ta từng đổi kim đan với một cố nhân, nhưng đêm qua không ngờ Lam Hoán và ta phát hiện ra ta có thể luyện chế lại kim đan! "

" Cái gì?! "

Lời này vừa nói ra, ba người còn lại đều sửng sốt.

Lam Vong Cơ tiến lên nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện:

" Thật sự có phải vậy không? "

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy sự chờ đợi khẩn trương cùng vui mừng trong mắt Lam Vong Cơ, trong lòng mềm nhũn, nghĩ thầm thì ra lại có nhiều người quan tâm đến hắn như thế. Ngụy Vô Tiện nhìn Ngụy Anh cũng mở to mắt chờ đợi câu trả lời của mình liền gật đầu thêm lần nữa, khẳng định:

" Tuy rằng ta không biết nguyên nhân, nhưng đó tuyệt đối là sự thật, nếu các ngươi không tin ta... " Hắn đưa cổ tay mình ra:

" Có thể tự mình thử xem. "

Lam Vong Cơ thăm dò linh mạch hắn, sau khi tập trung một lúc, thanh âm trầm lạnh thường ngày phá lệ run run, nghẹn ngào:

" Đúng vậy, là thật! Một kim đan đang thành hình. "

Ngụy Anh ở một bên vốn không dám thử, nghe được lời này liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức hưng phần đến không biết phải làm sao:

" Thật sao? Vậy khi ta có thể trở lại cơ thể của chính mình, ta cũng có thể có lại kim đan sao?! Ta, ta cũng muốn cảm nhận nó! "

Vừa nói, hắn liền lao tới chỗ Ngụy Vô Tiện và cảm nhận cổ tay còn lại của y.

Lúc này, Lam Vong Cơ và Ngụy Anh cũng giống như Ngụy Vô Tiện đêm qua, hưng phần hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh, Lam Vong Cơ đột nhiên nhớ tới, hỏi:

" Nhưng tại sao lại như vậy? "

Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ đã bình tĩnh lại liền không dấu vết kéo Ngụy Vô Tiện đến bên mình:

" Bọn ta cũng không biết nguyên nhân. Thưa thúc phụ, người đã từng nghe chuyện tương tự như vậy chưa? "

Lam Khải Nhân lắc đầu:

" Đổi kim đan cho người khác thật sự là chưa từng có, chỉ là để lại luyện thành kim đan mới... "

Đột nhiên ông ý thức được điều gì đó, nhìn Ngụy Anh hỏi:

" Chỉ có một người luyện lại được kim đan thôi sao?Ngươi mấy ngày gần đây có tự mình kiểm tra linh lực không? "

Ngụy Anh sửng sốt, vội vàng thử kiểm tra. Một lát sau, hắn cau mày lắc đầu, có chút thất vọng:

" Cơ thể này vốn là của Mạc Huyền Vũ, hắn bẩm sinh tư chất không có nên kim đan hình thành cũng rất yếu. Khi ta xuyên vào thì cũng hoàn toàn biến mất, ta cũng từng cố luyện lại nhưng không thành, cũng không cảm nhận được. "


Lam Vong Cơ nắm tay hắn an ủi.

Lam Khải Nhân ho khan, liếc nhìn tay Lam Vong Cơ, lại lúng túng nói:

" Không sao, dù thế nào đi nữa, chỉ cần Ngụy Vô Tiện có thể luyện lại được kim đan, việc dung hợp linh hồn liền có thể diễn ra thuận lợi. "

Bốn người gật đầu, Ngụy Anh liền vui vẻ trở lại. Khi hai linh hồn hợp nhất trở về thể xác ban đầu của Ngụy Vô Tiện, hắn tự nhiên cũng sẽ có được kim đan. Lúc này ngay cả vẻ mặt thường ngày bình tĩnh của Lam Vong Cơ cũng tựa hồ có một chút vui mừng... Thật tốt.

Lam Khải Nhân vuốt râu, nói:

" Như vậy bây giờ việc giúp Ngụy Vô Tiện luyện lại kim đan là ưu tiên hàng đầu. "

Lam Hi Thần lên tiếng:

" Thúc phụ, Hi Thần bằng lòng mang A Tiện đến Hàn Đàm động giúp y tu luyện. Trong Hàn Đàm rất nhiều linh khí, A Tiện nhất định có thể sớm ngày hình thành kim đan. "

Lam Vong Cơ chắp tay, nói:

" Vong Cơ cũng nguyện ý đi cùng huynh trưởng và Ngụy Anh. "

Ngụy Anh gật đầu:

" Chúng ta cùng đi! "

" Không được. " Lam Khải Nhân lắc đầu:

" Hi Thần sẽ đưa Ngụy Vô Tiện đi một mình. "

Sau đó ông lại nhìn sang Ngụy Anh, nói:

" Phần linh hồn của ngươi vốn không ổn định lại không phải là thể xác ban đầu, cũng không có linh lực, ngươi sẽ không chịu được hàn khí của Hàn Đàm động. Ngụy Vô Tiện, ngươi chỉ có thể ở bên ngoài hang đợi họ ra ngoài. Tất nhiên Vong Cơ cũng sẽ ở lại trông chừng ngươi "

Ông vừa nói xong lời này, Lam Vong Cơ cũng coi như nghiêm túc, không kiên quyết muốn đi nữa. Hắn đưa tay kéo Ngụy Anh, ra hiệu họ cùng nhau chờ bên ngoài động.

Lam Khải Nhân đưa đơn thuốc trong tay:

" Như vậy, Vong Cơ sẽ phái đệ tử chuẩn bị thuốc và giám sát hai người Nguỵ Vô Tiện uống thuốc đúng giờ mỗi ngày. Còn Hi Thần, ngươi sẽ giúp Ngụy Vô Tiện luyện đan. "

Nghĩ nghĩ, ông lại hỏi:

" Hi Thần, ngươi đã cân nhắc chưa? Việc này dự định sẽ mất khoảng bao lâu? "

Linh hồn hao tổn lúc này mặc dù vẫn chưa nghiêm trọng, nhưng cũng sẽ tiếp tục không ngừng tiêu hao, Lam Hi Thần trầm ngâm:

" Mười ngày, có lẽ nhiều nhất là mười ngày. A Tiện, ngươi thấy thế nào, được không? "

Ngụy Vô Tiện gật đầu nói:

" Được, vậy thử xem. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui