Lam Hàn Kì khinh bỉ chính bản thân mình. Nhìn người áo đen đứng trước cửa, ho nhẹ mấy tiếng rồi hỏi.
"Ngươi tên là gì? Hiện tại chúng ta đang ở Dị Tiên?"
Người áo đen đột nhiên nhảy tới nhảy lui, mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ.
"Cuối cùng Thánh nữ tôn quý cũng hỏi ta. Thưa Thánh nữ tôn quý, nô tì tên A Mẫn. Chúng ta hiện giờ đang ở Đế đô. Còn ngài đang ở trong gian phòng của Thánh nữ Dị tộc."
Lam Hàn Kì khó hiểu hỏi, "Đế đô?"
Lại thêm một "Đế đô" nữa? Chẳng phải trong bản đồ thế giới chính mới có Đế vương thành sao?
A Mẫn lúc này đã cởi áo đen ra, bên trong hiện ra một tiểu nha đầu búi tóc nhỏ, khuôn mặt tròn tròn, song đồng sáng lung linh.
A Mẫn thu áo lại, cười nói: "Thánh nữ tôn quý chưa nghe danh sao? Được, để nô tì giải đáp cho ngài."
Lam Hàn Kì nhíu mày, là Đế đô của Dị nhân, rồi hướng phía A Mẫn lườm: "A Mẫn, ngươi đừng gọi ta là Thánh nữ nữa."
Cảm giác không khác gì Bạch Liên Hoa, Lam Hàn Kì khinh bỉ cái danh "Thánh nữ" này!
A Mẫn khó hiểu ngẩn người, đầu hơi nghiêng nghiêng về phía trước, "Vậy nô tì gọi ngài là... tiểu thư!"
"Tùy ngươi." Lam Hàn Kì khổ sở day day mi tâm, đầu lại có chút đau nhức không bình thường.
A Mẫn tiến lại gần, tay kết một ấn kì dị, miệng đọc chú ngữ khó hiểu, xung quanh phát ra một ánh sáng chói lóa.
Đến lúc Lam Hàn Kì mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng giữa không trung, phía dưới là những mảng tối xen lẫn điểm sáng kì dị. Một đạo sáng chợt lóe lên.
"Uỳnh" một tiếng, Lam Hàn Kì cảm thấy không khí cũng khí tràng khí mạnh mẽ này làm rung chuyển rồi.
Đây tuyệt đối là cao thủ, đã từng "đi qua" rất nhiều nơi, mấy chục nghìn năm, gặp qua vô số người nhưng đây là lần đầu tiên, Lam Hàn Kì cô cảm thấy bản thân mình có chút sợ hãi khí tràng mạnh mẽ này... Không sai, là nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn.
Lam Hàn Kì không yên tâm, tay kia bám lấy một cành cây cao trọc trời, mắt vẫn nhìn về phía cột sáng phá hư không kia.
Ánh sáng dần tiêu thất, bầu trời trở nên ảm đạm, xung quanh còn lại hai khoảng trắng và tối.
Một bóng lờ mờ xuất hiện, Lam Hàn Kì cảnh giác nhìn, tay chân gần như đã sẵn sàng... chỉ là, trong thâm tâm cảm thấy bất lực trước sức mạnh nghịch thiên này.
Bóng đen tiến đến dần, xung quanh bóng đen thần bí bao trùm những tia sáng kì dị, không thể đưa mắt nhìn lâu! Lam Hàn Kì hơi dụi dụi mắt của mình, cảnh giới quá cao, bản thân cô cũng không nhìn được huyền cơ.
Dù sao thì bản thân chẳng có cấp bậc gì, Lam Hàn Kì khóc không ra nước mắt.
"Kẻ nào dám xông vào địa phận của bản tôn!"
Lam Hàn Kì: "...."
Xuất hiện trước mặt cô là một lão già mặc y phục cổ trang màu đen từ đầu đến cuối, mắt tím lóe lên sự thâm hiểm lạ thường. Lão ta dò xét nhìn Lam Hàn Kì, chợt ánh mắt thay thành tán thưởng.
"Ai nha. Viễn Nhi không thông báo cho bản tôn... Ngươi chắc là người được chọn đi!"
Lam Hàn Kì mặt đầy hắc tuyến, Viễn Nhi trong lời lão già này cô biết là ai! Đó chính là Dị tộc Tộc trưởng Dị Viễn trong truyền thuyết a.
Ho nhẹ một tiếng, tay kia vẫn bám chặt ở cành cây cao chọc trời, "Đúng vậy, ngài là?"
Lão già mắt đầy nộ khí, chỉ thẳng tay vào mặt Lam Hàn Kì mà quát: "Ngươi không biết bản tôn?"
Lam Hàn Kì hơi sững ngươi rồi rất thành thật gật đầu.
Lão già kia tay run run, miệng lắp bắp nói không lên lời.
Cuối cùng, tay bỏ xuống, lão già mỉm cười thân thiện khiến Lam Hàn Kì lạnh sống lưng: "Bản tôn cũng không thể trách ngươi! Thôi, bản tôn giới thiệu trước, ta là Dị Thần - người đã sáng tạo ra Dị thuật. Bản tôn nắm trong tay vạn vật, thông thiên địa không là gì với bản tôn!"
Não của Lam Hàn Kì đã tự động lược bỏ ba nghìn từ yy của Dị Thần nào đó.
"Ngài là Dị Thần? Sao ta không cảm thấy ngài giống Dị Thần trong truyền thuyết vậy!" Lam Hàn Kì tò mò nhìn Dị Thần. Bộ dạng, "ta không tin ngươi" khiến Dị Thần nào đó lại tức đến thổ huyết.
"Hừ! Ngươi không tin sao! Thôi được rồi, khai báo danh tính!"
Dị Thần hung hăng trừng mắt Lam Hàn Kì, đặc biệt tự động gắn thêm mác danh "nha đầu vô tâm".
Kì vô tâm ho nhẹ một tiếng, bộ dạng học sinh nghiêm túc.
"Ta tên là Bách Tuế Vi Kì."
Dị Thần gật gù, "Được, vậy bản tôn sẽ gọi ngươi là... Vi Kì."
Lam Hàn Kì từ chối cho ý kiến. Chợt để ý đến hoàn cảnh bản thân mình lúc này liền khóc không ra nước mắt. Quay sang nhìn lão già Dị Thần tôn quý kia liền ói một búng máu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...