Ánh mắt anh giống như một con rắn, không một tiếng động quấn lấy chân cô rồi từ từ leo lên cô, nhưng tràn đầy dịu dàng, ánh nắng ngoài cửa sổ dịu dàng bao phủ lên người cô.
Hứa Dung Âm vẽ tranh ngón tay có chút tê rần, dừng tay lại thư giản một chút, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh đang ngồi ở bên giường bệnh nhìn mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như đã nhìn cô lâu tới mức một vạn năm.
Khi ảo giác này xuất hiện, trái tim của Hứa Dung Âm như bị đốt cháy.
“Làm sao vậy?” Cô sờ lên mặt mình, “Trên mặt em có dính gì sao?”
Trên mặt cô ngoại trừ đang ửng đỏ ra, quả thật trên mặt đều không dính gì khác.
Đinh Tuần không lên tiếng, chỉ vỗ vào mép giường gọi cô: “Lại đây.”
Mấy ngày nay khi Đinh Tuần làm việc cũng đã được gặp rất nhiều người, làm những việc gì, quả thật thư ký cũng đã sớm nói cho anh biết. Nhưng anh không hỏi nhiều về cuộc sống, và Hứa Dung Âm cũng không nói nhiều với anh chuyện này.
Bây giờ anh sắp được xuất viện, Hứa Dung Âm nghĩ có thể anh có điều gì đó muốn hỏi.
Vì vậy cô cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng đến ngồi bên giường anh, “Anh có chuyện gì muốn hỏi em không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không hỏi cái gì."
Đinh Tuần ôm cô vào lòng, Hứa Dung Âm khẽ nói một tiếng: "Chân của anh!"
“Không sao cả.” Đinh Tuần thấy cô vẫn còn căng thẳng, cọ cọ vào cổ cô, hít một hơi: “Muốn chứng minh một chút sao?”
Bàn tay đặt trên eo cô chỉ xoa nhẹ, cô trở nên mềm mại vô cùng, Đinh Tuần dùng răng cắn vành tai cô, "Khi nào thì em bắt đầu giúp anh khôi phục trí nhớ?"
Mấy ngày nay hai người không đề cập tới chuyện này, bởi vì Đinh Tuần luôn luôn viện cớ, giúp anh khôi phục trí nhớ chính là muốn tìm lại cảm giác làm tình.
Hứa Dung Âm cảm thấy rất xấu hổ, nhưng điều này có vẻ hợp lý.
Anh không có chút ấn tượng nào về những điều cô kể cho anh nghe về quá khứ, bất kể sâu sắc hay đặc biệt đến đâu. Nhưng ngày hôm đó, bất kể là lúc làm việc hay lúc giúp đỡ cô, anh đều không thể kìm lòng được mà gọi cô là cục cưng.
Giống như bản năng khắc sâu trong xương, cảm xúc lộ ra trong mắt đều chân thực như vậy.
Anh yêu cô rất nhiều, trước và sau khi mất trí nhớ cũng vậy.
Sự thừa nhận này khiến Hứa Dung Âm mềm lòng, “Chờ chúng ta về nhà được không?” Ngày mốt anh sẽ xuất viện, Hứa Dung Âmhân hôn anh một cái, “Chờ thêm một ngày nữa.”
“Không phải trước tiên nên cho anh ăn lót dạ trước sao?” Đinh Tuần không tức giận cũng không từ chối, “Anh đã nhịn rất lâu rồi.”
Từng luồng khí nóng cùng giọng nói trầm khàn của anh chui vào ốc tai, phía bên dưới phản xạ có điều kiện trương nở, Hứa Dung Âm cảm giác huyệt nhỏ khe khẽ mở ra rồi lại co rút lại, cô đúng là không có tiền đồ gì cả, mới như vậy đã ướt rồi.
Cô cụp mắt xuống, không dám nhìn anh: “Vậy anh muốn bồi thường thế nào?” Cũng không thể hiện giờ dùng miệng làm cho anh đấy chứ?
Hứa Dung Âm hoảng sợ nghĩ, bàn tay ôm eo cô khẽ cử động, Đinh Tuần ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, hôn lên má cô, "Như vậy được không?"
Kiểu trêu chọc vô cùng ngây thơ này khiến cô càng thêm ngượng ngùng.
Đinh Tuần cong môi, nhìn cô một lúc, ánh mắt từng chút từng chút một tối sầm lại, anh càng ôm cô chặt hơn: "Còn nữa..."
Hứa Dung Âm bị anh ôm ở trên không trung, hai chân dang rộng ngồi ở trên đùi anh, hai người họ đối diện nhau, đều không nhìn rõ mặt đối phương. Đinh Tuần vùi vào hõm vai cô, hai tay luồn vào trong vạt áo cô.
“Anh muốn chạm vào ngực em,” anh bắt đầu thở dốc, “Chỉ chạm thôi, không làm, được không?”
Ánh sáng phác thảo hình bóng của người phụ nữ khi cô ngồi bên cửa sổ. Cô có dáng người đẹp, mùa hè cô chỉ mặc áo sơ mi và váy ngắn đơn giản càng làm nổi bật lên những đường cong tinh tế của cô. Trong ánh sáng và bóng tối, vẻ ngoài dịu dàng và yên tĩnh của cô khiến người ta vô cùng rung động.
Bây giờ Đinh Tuần đã chạm vào đường cong cơ thể mềm mại của cô như anh muốn, toàn bộ cơ thể của Hứa Dung Âm trở nên yếu ớt bởi những chuyển động của tay anh, "Ưm ..."
Nụ hôn đầu tiên rơi xuống sau tai cô, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới, khi Hứa Dung Âm nâng cằm lên khẽ ngâm nga, Đinh Tuần ngậm lấy cổ họng cô, liếm đến tận xương quai xanh.
Những chiếc cúc quần áo được cởi ra, anh kéo dây áo lót của người phụ nữ ra để nó trượt xuống dưới cánh tay, áo lót cũng bị anh kéo xuống dưới, để lộ ra đôi gò bồng đào trắng như tuyết của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...