Đứng lại, là kẻ nào?!Hắn bị đám lính canh chặng ở ngoài cổng thành, hôm nay là ngày chúc mừng công chúa sinh tiểu thế tử, cả thành giới nghiêm.
- Ta là khách thái tử của các ngươi mời đến, chỉ là bận chút việc nên đến trễ
- Ngươi thật sự là khách của thái tử?
- Nhìn không giống sao?
- Đúng là không giống, ngươi có gì để chứng minh không?
Hàn Sơ không nói gì chỉ móc tấm lệnh bài trong người đưa cho thủ hạ, cũng may lúc trước hắn có tiện tay lấy lệnh bài của Mạc Cảnh Quân.
Thủ vệ nhìn thấy tấm lệnh bài liền nhận ra đúng thật là của Mạc Cảnh Quân, bọn họ nhanh chóng tránh đường. Hàn Sơ cưỡi ngựa vào thành hướng thẳng hoàng cung đi đến.
- Công chúa, người xem thế tử đang cười với nô tỳ này
Thu Ý nhìn hài tử mà kinh hô, nàng quay lại xem hài tử, gương mặt liền từ ái ôn nhu, hài tử của nàng và hắn sắp đầy tháng, phụ hoàng mẫu hậu cũng khuyên nàng đặt tên nhưng nàng lại muốn để chuyện quan trọng này lại cho hắn, thế nên hài tử hiện tại vẫn chưa có tên.
- Nhìn xem, đôi mắt này thật giống với công chúa nhà chúng ta a!
Thu Hoạ bên cạnh cũng phụ hoạ, không khí chìm trong hoan hỷ, Mạc Cảnh Quân cùng Thiên Chương cũng đến.
Chuyện là ca ca của nàng lúc rời khỏi Gia Thừa quốc đã ’ tiện đường’ ôm luôn nữ nhi nhà người ta về còn hùng hồn tuyên bố với nàng đây là đại tẩu của nàng.
Nàng là đại tẩu của Thiên Chương, Thiên Chương lại gả cho ca ca của nàng, hiện tại nàng cũng không biết nên xưng hô thế nào.
- Ca, Thiên Chương, hai người đến rồi
- Sao muội lại gọi nàng ấy như vậy, phải gọi đại tẩu
- Theo lý ca chưa cưới nàng ấy, vả lại muội còn là tẩu tử của muội ấy trước, chưa thể gọi như vậy được
- Muội nói cũng đúng, thật khó a!
- Đúng rồi, huynh định khi nào mời mọi người uống rượu mừng của hai người đây
- Muội nhắc ta mới nhớ, bọn ta đã bàn bạc với phụ hoàng cùng mẫu hậu, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ
- Vậy thì tốt quá rồi, hiện tại chỉ còn đợi chàng ấy nữa thôi
Nàng mỉm cười, biết hắn được an toàn nàng xem như trút được lo lắng trong lòng, chỉ còn đợi hắn đến tìm nàng nữa là mọi việc đều viên mãn.
- Không cần đợi nữa đâu
Hoàng đế cùng hoàng hậu bước vào, mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ.
- Tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương
- Được rồi, mau đứng dậy hết đi
- Tạ hoàng thượng
- Phụ hoàng, lúc nãy người nói không cần đợi gì cơ?
Khinh Ti trong lòng không hiểu phụ hoàng nàng nói như vậy có ý gì. Hoàng đế chỉ cười lắc đầu, ngược lại có người thay ông ấy trả lời.
- Ông ấy nói nàng không cần đợi ta nữa
Hàn Sơ xuất hiện liền thu hút ánh nhìn, cả nàng cũng chú ý đến, nàng nghe giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại xem.
- Chàng đến rồi, ta đợi chàng rất lâu rồi đó có biết không
Thân ảnh cao lớn của hắn liền bị nàng quấn lấy, Khinh Ti hiện tại như ý nguyện trong lòng là đủ loại tư vị nhưng nhiều nhất vẫn là vui mừng.
- Ta xin lỗi, từ nay về sau sẽ không rời xa nàng nữa
- Ta ghi nhớ lời chàng rồi đấy, sau này chàng mà nuốt lời ta sẽ cùng hài tử trói chàng lại đánh cho một trận
- Được, nàng nói cái gì chính là cái đó
Hắn sủng nịch vuốt ve tóc nàng, hai người suốt buổi yến tiệc cứ nói nói cười cười còn rất thân mật làm cho mọi người không khỏi ngưỡng mộ phu thê hai người tình thâm.
- Khụ, hai người có thể đợi đến khi trở về phòng mới chàng chàng thiếp thiếp có được không, bọn ta đau hết cả mắt rồi
Dù sao cũng là địch thủ bao năm nay, giờ trở thành người một nhà nhưng Mạc Cảnh Quân cứ không nhịn được mà trêu chọc hắn.
- Ca, huynh ghen tỵ sao?
- Hừ, ai thèm ghen tỵ với hai người, muội đó lại nói giúp hắn mà không giúp ta
- Vậy ra huynh ghen tỵ với chàng ấy à?
- Có cho ta cũng không thèm ghen tỵ, chỉ là nhóc con kia còn chưa có tên thôi
- A! Suýt thì quên chuyện đại sự rồi nha
Ca ca nàng nhắc mới nhớ, Khinh Ti vì gặp hắn mà vui quá nên quên mất cả hài tử của mình.
- Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người xem, Khinh nhi có phu quân rồi liền quên đi nhi tử kìa
- Cảnh Quân, con đừng chọc Khinh nhi nữa
- Phụ hoàng, người nhìn mẫu hậu thiên vị muội muội a
- Cảnh Quân, con không sợ sau này đến lượt Khinh nhi chọc con sao?
- Phụ hoàng, người cũng vậy luôn rồi
- Ca ca, giờ huynh biết rõ thân phận của mình chưa, huynh bị bỏ rơi rồi!
Khinh Ti chọc ca ca nàng, ai bảo phu quân nàng vừa đến, ca ca nàng liền trêu chọc hai người làm gì, nàng có thù tất báo a!
- Được rồi, được rồi,hài tử còn chưa đặt tên, mau chóng đặt cho nó một cái tên thôi
Phụ hoàng nàng lên tiếng nhắc nhở, mọi người liền bị kéo về chuyện chính, quả thật đùa một chút là chuyện lớn đến cỡ nào đều quên sạch.
- Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người thấy cái tên Hàn Tử Duệ được không?
- Chuyện tên của hài tử cứ để hai đứa quyết định, ta tôn trọng ý của hai đứa
- Vậy liền gọi là Hàn Tử Duệ đi a! Duệ nhi, phụ thân đặt tên cho con rồi, có vui không?
Tử Duệ nằm trong tay Thu Hoạ như hiểu ý của mẫu thân mà đưa đôi mắt tròn xoe của mình lên nhìn Hàn Sơ, miệng còn cười đến rất vui vẻ.
Thời gian tươi đẹp đó thoát cái đã qua, mới đó đã năm mùa xuân đi qua, Tử Duệ cũng đã được năm tuổi.
- Phụ thân, mau đến chơi cùng A Duệ a!
- Được, A Duệ muốn chơi trò chơi gì nào?
- A Duệ muốn chơi trò đánh trận giả, phụ thân mau chơi cùng A Duệ đi
- Được, được
Tử Duệ chỉ đơn giản là thích chơi trò đánh trận với phụ thân, nhưng cũng từ đó đã sinh ra một vị tướng tài mà ai nghe danh cũng kính sợ.
Có điều đó là việc của tương lai, hiện tại phụ tử hai người còn chưa chơi được bao lâu đã bị Khinh Ti kéo đi.
- Nào, hai phụ tử các người mau qua đây nếm thử tay nghề nấu ăn của ta đi
- Nương tử, nàng lại làm món gì vậy?
Hàn Sơ toát mồ hôi lạnh, hắn có chết cũng không quên lần trước được nếm món ăn của nàng đâu.
- Đây là món ta tự chế ra đấy, mau thử thôi
- Nương tử, nàng không cần nhọc lòng như vậy đâu
- Không được, ca ca nói nữ nhi phải học được nữ công gia chánh như vậy mới lấy lòng được phu quân
- Nàng không cần lấy lòng ta đâu, ta lấy lòng nàng là được rồi
- Nhưng ta muốn làm cho chàng a, chàng ăn đi, một miếng thôi
Hàn Sơ nhìn cả đống đồ ăn trên bàn, trong lòng không ngừng ai oán, mặc dù Mạc Cảnh Quân là ca ca của nàng nhưng hắn lại không thể không lôi ra mà mắng tám trăm lần.
- Ta thấy đau bụng quá a, hay là nàng để đó lát ta ăn
- Ta thấy chàng là không muốn ăn thì có, mau ăn cho ta
Nàng gắp một đũa đưa vào miệng, hắn biết hắn chạy không thoát hôm nay rồi, lòng cay đắng mà nuốt xuống.
- Ngon không?
- Rất ngon, ta có ý này, ca ca chắc chắn rất thích món nàng làm, hay là mang qua cho huynh ấy
- Chàng nói cũng đúng, lát nữa ta phải làm thật nhiều món mang qua đó
Trong lòng hắn lúc này là đang cười thầm, Mạc Cảnh Quân rõ ràng biết tài nghệ nấu nướng của nàng mà lại còn nói như vậy, đây không phải là chơi khăm hắn sao?!
Nếu người đã bất nghĩa đừng trách hắn vô tình, lần này nàng ra tay để xem, đến cuối cùng Mạc Cảnh Quân cũng phải nuốt xuống cả thôi.
- A Duệ, còn con nữa, không mau ăn đi
- A Duệ chưa đói, A Duệ muốn đi chơi
Hàn Tử Duệ tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, phụ thân dạy nhóc là nam nhân phải ngẩng cao đầu, nam tử hán đại trượng phu không sợ trời không sợ đất.
Nhóc tin chắc mình làm được, có điều quả thật nhóc không sợ trời không sợ đất nhưng lại rất sợ mấy món mà mẫu thân làm.
- Sao như vậy được, A Duệ cùng phụ thân ăn đi, ăn xong chúng ta cùng chơi
- Đúng vậy, nào, há miệng
Tử Duệ đáng thương bị nàng nhét cho cả đống đồ ăn, nhóc nước mắt lưng tròng mà nuốt xuống.
Sau màn phục vụ tận tình nàng mới yên tâm đi chuẩn bị đồ ăn cho ca ca mình.
- Phụ thân, người thật ác!
- Ta cũng hết cách rồi, có điều có người còn thảm hơn chúng ta a!
Hắn cong môi cười đến vô lại, lần này hắn phải trả lại gấp mười nha!
- Cái đó là do cữu cữu đáng đời a, dám gài chúng ta
- Con nói đúng
Mạc Cảnh Quân đang xử lý chính sự liền vô thức rùng mình một cái.
- Sao ta lại có cảm giác lạnh sống lưng nhỉ?
Chiều hôm đó quả thật nàng đã mang rất nhiều đồ đến, còn có cả đồ tẩm bổ cho Thiên Chương đang mang thai.
Đầu tiên là Mạc Cảnh Quân khó nhọc nuốt tất cả vào bụng, không những thế còn liên luỵ đến cả Thiên Chương.
Thiên Chương hết cách đành giả vờ mình sắp sinh để thoát nạn, nào ngờ khi ma ma tới nàng ấy quả thực lâm bồn.
Tính ra hôm nay nàng là mang đến tin tốt a, thái tử phi sinh được tiểu hoàng tử, là chuyện đáng mừng của cả nước.
Yến tiệc tổ chức, mọi người vui vẻ uống rượu mừng. Hàn Sơ lại một mực bám lấy nương tử nhà mình mà gần gũi.
- Chàng làm cái gì vậy?
- Ta muốn ôm nàng thôi
- Chàng đó, có phải tính khí giống A Duệ rồi không, trẻ con như vậy
- Để được ở cạnh nàng, cho dù ta mãi tính khí trẻ con như vậy cũng được…
…bởi vì ta biết sẽ có nàng bên cạnh dỗ dành ta, cùng ta nắm tay đến trọn kiếp.
- Chàng có tin vào kiếp này với kiếp sau không?
- Lúc trước ta không tin, nhưng từ khi gặp nàng ta liền tin tưởng, bởi vì ta muốn cùng nàng đi qua hết kiếp này đến kiếp khác…
…cho dù vật đổi sao dời, thế gian ly tán ta cũng chỉ yêu nàng, vạn kiếp chỉ một ý niệm…
…đó chính là nàng.
- Được, vậy chúng ta vạn sinh, vạn thế, nhất đôi nhân, mãi mãi không chia lìa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...