Vạn Sinh Nhất Niệm


Khinh Ti hai mắt chợt mở, nàng nhìn đến trần nhà quen thuộc.

" Đây là vương phủ, không lẽ vừa nãy là mơ sao?"
Giấc mơ khi nãy cứ thực thực hư hư, nữ nhân kia còn nói với nàng rất nhiều chuyện, trong đầu nàng hồi tưởng lại giấc mơ khi nãy.

- Ta vốn là Tử Các Khinh Ti của thế giới này, vào ngày thành hôn lại mất mạng
- Vậy ngươi đây là đang muốn lấy lại thân phận sao?
- Không, ta đã chết rồi, hồn phách cũng sắp tan biến!
! Ta tìm ngươi là muốn nhờ vả ngươi giúp ta thực hiện nguyện vọng
- Ngươi có nguyện vọng gì?
- Ta muốn ngươi giúp ta báo ân, sau khi ta chết mới biết được Điềm Vương mới chính là ân nhân của ta
Lúc trước Tử Các Khinh Ti của thế giới này bị kế mẫu phái người truy sát, nàng bị trọng thương được người khác cứu, nhưng nàng không biết người đó là ai.

Cho đến khi nàng vì oán khí chưa tan mà vong hồn lang thang ở dương gian, nàng vô tình đi đến Điềm Vương phủ rồi biết được chân tướng.

Nàng có tiếc nuối, nếu sớm biết như vậy nàng cần gì phản kháng, nhưng sự việc cũng đã không thể cứu vãng nữa.

- Lại nữa à, sao chẳng để ta yên chút nào vậy
- Xem như ngươi chiếm thân thể ta thì báo ân giúp ta là cái giá phải trả đi!
! Ta không còn nhiều thời gian nữa, bên trong ngăn tủ phòng của ta còn có một miếng ngọc bội, ngươi giúp ta bảo quản thật tốt
- Ta!
Khinh Ti còn chưa nói xong thì thân ảnh kia đã tan biến.


- Aiz, mình đúng là xui xẻo mà
Mới đó đã ba ngày trôi qua, hôm nay chính là ngày lại mặt của nàng, phải về phủ tướng quân một chuyến rồi.

- Vương phi, người về đó chắc sẽ chịu ấm ức nữa cho mà xem
Hôm đó nàng tắt thở bị đưa lên kiệu hoa, nhưng hôm sau lại đi thỉnh an hoàng đế.

Vân Vương liên minh với phủ tướng quân, tin tức nàng chưa chết hẳn đã được truyền tới tai ông ta.

- Không cần lo lắng, Tử Các Khinh Ti của bây giờ không còn là người của lúc trước nữa rồi
Đúng vậy! Nàng vốn không phải là Tử Các Khinh Ti của thế giới này.

Nàng sẽ không nhượng bộ đám người kia, càng đường nói đến chuyện bị bọn họ ức hiếp.

- Vương phi, người khác trước rồi
- Không sai, ta khác trước rồi, vậy các muội có muốn đi theo ta nữa không ?
- Cho dù vương phi ra sao bọn nô tì vẫn một lòng muốn theo người, tuyệt không phản bội
- Tốt lắm, mau đến chuẩn bị, chúng ta về đó một chuyến thôi.

- Dạ
Thu Hoạ, Thu Ý trang điểm chải chuốc cho nàng, hôm nay lại mặt khẳng định có trò vui để xem rồi.

- Vương gia, người có cần đi cùng Vương phi?
- Đi, tất nhiên là đi rồi, ta muốn xem xem phủ tướng quân dạo này ra sao
- Dạ, còn về Vương phi, thuộc hạ đã điều tra ra rồi
- Nói
- Vương phi trong phủ không được xem trọng cho lắm, còn thua cả hạ nhân!
! thuộc hạ còn điều tra được, người năm đó chúng ta cứu chính là Vương phi
- Ồ, hóa ra là nàng ta
Hàn Sơ ngược lại có chút hứng thú với chuyện của nàng, tay tùy ý xoay chiếc quạt, trong lòng thầm tính toán mọi chuyện.

Xe ngựa chuẩn bị xong xuôi, hai người không ai nói gì mà vào trong ngồi, xe ngựa chậm rãi di chuyển đi về hướng phủ tướng quân.

Biết trước được hôm nay Điềm Vương và nàng sẽ đến, người trong phủ tướng quân toàn bộ đến cổng lớn nghênh đón.

Tuy đối đầu nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc lật bài tẩy, không thể ngang nhiên chống đối hắn.

- Mạt tướng tham kiến Điềm Vương, Điềm Vương phi
Cả trên dưới phủ tướng quân đều phải quỳ xuống hành lễ, nàng đứng nhìn đám người dưới chân, ánh mắt dán chặt trên người Trần Dung.

- Đứng dậy cả đi, đều là người nhà, không cần quá câu nệ

- Tạ vương gia
Tử Các Tường dẫn đầu đứng dậy, Trần Dung bên cạnh ngoài mặt tỏ ra gần gũi nắm tay nàng.

- Khinh Ti, con về rồi, mẫu thân thấy con có vẻ rất tốt, vậy là ta yên tâm rồi
- Trần phu nhân chú ý xưng hô, mẫu thân của bổn vương phi chỉ có một
- Con đùa rồi, ta chăm sóc cho con như vậy, cũng xem như mẫu thân của con rồi
- Đúng rồi, phải đa tạ bà đã chăm sóc cho ta, nếu không làm sao giờ này ta đứng ở đây được.

Muốn có bao nhiêu châm chọc liền có bấy nhiêu, trên dưới phủ tướng quân ai có mắt đều nhìn thấy bà ta đối xử với nàng thế nào.

Nếu không đánh đập thì là chửi rủa, đến một bộ y phục mới lành lặn còn không có, bây giờ còn ở đây tỏ vẻ.

Đúng thật bộ dạng này của bà ta khiến nàng buồn nôn.

- Đừng đứng ở ngoài nữa, mau vào phủ rồi nói
Tử Các Tường thấy không khí có cứng cứng nhắc nên mở miệng nhắc nhở, Điềm Vương đi theo ông ta vào trong, nàng theo sát bên hắn.

- Ta đã cho chuẩn bị bữa trưa, mọi người hay là đến đó dùng bữa trước
- Được, cứ theo lời tướng quân
Bàn ăn bày biện đủ các loại sơn hào hải vị, nếu là Khinh Ti của lúc trước khẳng định còn chưa thể đường hoàng ngồi dùng bữa rồi.

Mọi người theo vai vế ngồi xuống, Điềm Vương cùng Tử Các Tường ngồi ở vị trí đầu, kế tiếp là nàng và Trần phu nhân, cuối cùng là các thê thiếp và các vị tiểu thư, công tử.

- Khinh Ti, con ăn thử xem mấy món này có hợp khẩu vị không
Trần Dung ngoài mặc đối xử tốt với nàng trong lòng lại hận không thể khiến nàng vĩnh viễn bị xóa sổ.

- Trần phu nhân, bà không biết sao, ta bị dị ứng với mấy món này mà
Dọn lên toàn là mấy món Khinh Ti không thể dùng, đây là do bọn họ không biết hay cố tình làm khó nàng đây?

- Là vậy sao, do ta sơ xuất rồi, để ta căn dặn nhà bếp làm mấy món khác
- Không cần, ta dùng chút điểm tâm là được rồi, dù gì lúc trước cũng là vậy
Nàng cố tình nói bóng nói gió, Điềm Vương không thích nàng nhưng dù gì nàng hiện tại đang là Vương phi của hắn, nếu không ra mặt sẽ rất mất thể diện.

- Trần phu nhân chăm sóc cho ái phi của ta tốt thật, vậy mà lại đem lên toàn những món nàng ấy không dùng được
- Vương gia chắc là có hiểu lầm gì rồi, đều tại nhà bếp không biết nên đã nấu mấy món này
Tử Các Tường nói đỡ cho Trần Dung, ánh mắt như có như không liếc về phía nàng, nàng tiếp nhận ánh mắt của ông ta nhưng lơ đi.

Nếu hôm nay nàng đã về đây thì phủ tướng quân không gà bay chó sủa nàng sẽ không đi.

- Vương gia, đúng thật người hiểu lầm rồi, là do nhà bếp chưa từng chuẩn bị đồ cho thiếp nên mới không biết rõ!
! Người đừng trách Trần phu nhân.

- Tử Các Khinh Ti, ngươi nói vậy khác nào phủ tướng quân bạc đãi ngươi
Tử Các Nam Khê nãy giờ nhìn thấy nàng đã muốn đến thị uy, chỉ là Điềm Vương còn ở đây nên nàng ta mới thu liễm một chút.

Tử Các Nam Khê là nhi nữ của Trần Dung, từ nhỏ được nuông chiều mới sinh ra tính cách hống hách coi trời bằng vung.

Nàng đã nói đến như vậy, nàng ta sao có thể ngồi yên nhìn nàng nữa chứ.

- Xem ra gia giáo phủ tướng quân không tệ nhỉ, vậy mà một thứ nữ lại dám hỗn xược với đích nữ!
! Còn có, bây giờ thân phận nàng ấy là vương phi của bổn vương, một thứ nữ như ngươi xứng gọi tên huý của nàng ấy sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui