Vấn Quan

Tống Thập Cửu nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ cô và A Âm, A La, Đồ Lão Yêu cùng nhau đánh bài, trên bàn đánh bài vang lên tiếng ào ào, A Âm nhổ vỏ hạt hướng dương, lén lút nhìn A La hoàn hồn, nhất định phải nói không để ý sẽ đánh nhầm bài, Đồ Lão Yêu ngồi một bên toàn thân khó chịu, muốn đứng lên ngồi xổm trên ghế, A Âm mắng hắn ngồi xổm cao hơn người khác sẽ liếc trộm bài, hai người bắt đầu đấu võ mồm với nhau.

Lý Thập Nhất đi qua, đặt cốc nước ấm bên cạnh Tống Thập Cửu, cúi đầu nói với Tống Thập Cửu: "Đừng ngồi lâu quá."

Tống Thập Cửu bưng cốc nước ấm kia lên, giống như ôm lấy trái tim ấm áp của Lý Thập Nhất.

Ôm một lúc, nước lại biến thành nước ấm của Chung Sơn, cơ thể trầ,n trụi của cô ngâm trong làn nước, trước đó đã uống rượu, hai má đỏ hây hây, mái tóc vén lên nhễ nhại nhỏ nước, cô gác tay lên mép hồ, hỏi Vũ Sư Thiếp hoài xuân: "Cô nói tới rung động? Rung động, là gì?"

Tình yêu, lại là gì?

Là cành liễu phất phơ khi gió thổi tới, là mái ngói quấn quýt khi mưa tan, là mu bàn tay Lý Thập Nhất khi thử nhiệt độ rót nước, là gương mặt A Âm luôn tương phản nhìn về phía A La sau khi nhổ hạt hướng dương, là lời đáp lại của Đồ Lão Yêu sau một tiếng gọi của mợ Đồ, ôi chao một tiếng ôi chao buông bài xuống rồi chạy tới.

Sau đó còn mặt dày xin lỗi.

Đồ Lão Yêu luôn thích xin lỗi. Chà chà đôi tiếng rụt cổ lại, nói xin lỗi xin lỗi, mong chị đừng để trong lòng.

Tống Thập Cửu nắm tay tới trắng bệch, tay còn lại sống chết nắm lấy cổ tay của người trước giường, sắc mặt đỏ ửng mí mắt rung lên, miệng run rẩy nói mơ, đợi khi nhích lại gần mới nghe thấy một câu mơ hồ trong miệng: "Xin lỗi."

Lặp đi lặp lại, lẩy bà lẩy bẩy, khiến trái tim người nghe run rẩy.

Một lúc sau Tống Thập Cửu mở mắt ra, đôi mắt mở ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí không có trạng thái ngẩn người nhìn đầu giường, vừa quay đầu đã đối diện với người trong phòng.

Vẫn là ngôi nhà của Đậu Đinh, vẫn là chiếc giường cô và Lý Thập Nhất ngủ chung, mặt tường có vết nứt, lộ ra từng tầng nứt gãy giống như hạt ngô, trong nhà có mùi rơm, bị hơi lạnh của mùa đông điều động, có chút hăng mũi, bàn ghế tủ kệ đều nứt toác, vừa chạm vào liền két két kêu gào, nhưng cô gái đứng giữa phòng, đang cúi đầu pha trà.

Khoảnh khắc Tống Thập Cửu nhìn rõ Lý Thập Nhất liền có chút ngạc nhiên nhíu mày, Lý Thập Nhất mặc chiếc trường bào đen rộng rãi cũ kĩ cùng đôi giày vải chất liệu dày dặn, mái tóc dài mượt mà vén sang một bên, trên mặt nhạt nhẽo, không có bất kì thứ trang sức nào, đôi bàn tay vô cùng sạch sẽ, không giống dáng vẻ mười ngón tay mảnh mai dính nước xuân, không hề ăn nhập với căn phòng này.

Tống Thập Cửu liếm môi, muốn gọi người kia, nhưng không biết nên bắt đầu từ xưng hô nào, người kia ăn mặc hệt như Lý Thập Nhất, nhưng Tống Thập Cửu không cách nào nép trong lòng Lệnh Hoành như tối qua, nước mắt mù mịt gọi: "Thập Nhất."

Cô bắt đầu cảm thấy bối rối, chỉ vì cô cảm thấy, Lệnh Hoành cũng được, Thập Nhất cũng tốt, cô vẫn thích người trước mặt như vậy, không hề vơi đi chút nào.

Chính vì như thế, cô mới không thể nũng nịu như thường ngày, cô không dám chắc, sau khi gây ra tai họa to tày trời kia, thần thức của Lý Thập Nhất đã quay về, Lý Thập Nhất còn là Lý Thập Nhất hay không.


Cô không còn là cô gái vô pháp vô thiên không biết trước sau ngày trước nữa, cô đã phạm sai lầm.

Người trước mặt quay đầu, thấy Tống Thập Cửu nhìn mình, liền đặt ấm trà xuống, bưng một chén đưa cho Tống Thập Cửu, dịu dàng nói: "Dậy rồi à."

Tống Thập Cửu ngồi dậy, chỉ một động tác nhỏ ấy cũng đau tới nỗi khiến cô hít sâu, cô chầm chậm nhích người, nhận lấy chén trà ôm trong tay, ngây người một lúc, sau đó khẽ nhún vai phải, phát hiện toàn bộ xương cốt bị đánh gãy đã được nối lại. Cô liếc nhìn người bên giường một cái, nhỏ tiếng cất lên câu hỏi: "Mấy ngày rồi?"

"Bảy ngày." Hai chữ, răng môi giống như sinh hương khi cất lời.

"Tiểu Đậu Đinh..."

"Khỏe rồi." Lại thêm hai chữ, dư âm kéo dài.

"Em..." Tống Thập Cửu cúi đầu xuống.

Lại nghe thấy một âm thanh cực khẽ, nâng cằm cô lên: "Em gọi tôi một tiếng."

Tống Thập Cửu nhìn về phía Lý Thập Nhất, đôi mắt ướt át, yếu ớt chớp đôi cái, liếm đôi môi tái nhợt.

Trong đôi mắt cô hiện lên một cô gái đang nghiêng đầu, dịu dàng chăm chú nhìn bản thân.

"Thập Nhất." Ánh mắt Tống Thập Cửu lóe lên như ánh đèn, đầu ngón tay vô thức níu lấy chăn, chỉ vì hai chữ này vừa cất lên, Lý Thập Nhất bên giường đã ngoắc lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay khẽ khàng vumốt ve.

Từ ngón tay tới khớp tay, rồi lại tới cổ tay tê liệt, gọi dậy từng tấc trên ngón tay cô, lại cực kì cẩn thận tránh khỏi vết thương bên trên.

Trước kia khi ở trong động Đằng Xà, lần đầu tiên Lý Thập Nhất biết tới thân phận của bản thân đã từng làm động tác này, hiện tại Lý Thập Nhất lại làm như thế thêm một lần nữa, giống như một lời nhắc nhở không cần phải nói thành lời.

Lý Thập Nhất cố tình thay quần áo, muốn một tiếng gọi, động tác quen thuộc, tất cả đều đang vumốt ve kí ức của Tống Thập Cửu, tất cả đều đang nói với Tống Thập Cửu – Đừng sợ.

Trái tim của Tống Thập Cửu lập tức mềm nhũn không thể diễn tả vì hành động của Lý Thập Nhất, đầu mũi chua chua cổ họng nghẹn ngào, cắn lấy môi dưới cúi đầu không nói.

Trong ánh mắt sót lại, dường như Lý Thập Nhất cong khóe môi, mềm mại nói: "Tiếng gọi không tệ chút nào."


Chưa đợi Tống Thập Cửu hoàn hồn, Lý Thập Nhất đã rút ra một vật dài từ sau lưng, tay còn lại xòe năm ngón tay của Tống Thập Cửu, đặt vật đó vào trong lòng bàn tay Tống Thập Cửu.

Phối hợp với câu nói ban nãy, nghe như một phần thưởng vì hợp ý.

Tống Thập Cửu cẩn thận quan sát, là một chiếc quạt, không khác gì với chiếc cô sử dụng trước đó, chỉ là nặng hơn một chút, mặt quạt thêu ánh bình minh giống như ở Chung Sơn, nhưng nan quạt đã đổi, sắt đen trước đó hiện tại đã được thay bằng gỗ, đen như mực, thấp thoáng ánh lên ánh sáng ẩm ướt cổ xưa, Tống Thập Cửu đưa tay chạm vào, bên trên có tinh lực, điểm đầu và điểm cuối của mỗi nan quạt đều khắc vảy rồng nhỏ.

Tống Thập Cửu nhìn vảy rồng kia, lại nhìn Lý Thập Nhất, cảm thấy bản thân thật sự được dỗ dành.

Rõ ràng vảy rồng kia là do tự tay Lý Thập Nhất khắc, ý tứ vô cùng tinh tế, giống như khi người lớn chuẩn bị khăn mùi xoa cho trẻ con, sẽ thêu tên nhỏ nhỏ bên trên.

Tống Thập Cửu lại liếc nhìn Lý Thập Nhất thêm một cái, Lý Thập Nhất chỉ nâng đôi mắt dịu dàng nhìn cô, khóe môi cong cong, như thể đang chờ đợi lời đánh giá của cô.

Đột nhiên Tống Thập cửu có một loại trực giác kì lạ, cảm thấy cô gái này không giỏi nói năng, hệt như nữ thần lạnh lùng xa cách trong xương cốt, tất cả đều đang dùng hành động vụng về an ủi cô.

Hoặc có thể nói là, cứu rỗi cô.

Thế là Tống Thập Cửu sờ mãi sờ mãi vảy rồng nhỏ bé kia, hàm răng không ngừng cắn lên má trong, một lúc lâu sau mới cẩn thận hỏi Lý Thập Nhất: "Đây là gì?"

"Vuốt phải của Giao Long."

Lúc chém xuống chẳng qua chỉ dài bằng nửa người, sau đó lại thi triển chút pháp thuật nên càng nhỏ hơn, Lý Thập Nhất rút xương bàn tay tinh xảo nhất bên trong, làm lại quạt Phù Quang nhỏ này cho Tống Thập Cửu.

Tống Thập Cửu hít một hơi, muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng dừng trong miệng. Ngày đó cô hôn mê, không biết vuốt Giao Long này có được bằng cách nào, vốn muốn hỏi một đôi câu, lại nhớ ra Đồ Lão Yêu, lại chẳng có nổi chút vui vẻ.

Hai mắt Tống Thập Cửu mù mịt, cuối cùng giấu đi câu chuyện không thể nói ra miệng, để tia sáng nguyên bản của cô trùm lên tứ phía, tạo thành một chiếc đèn cô đơn lặn lội đêm ngày.

Nhưng Lý Thập Nhất không tiếp tục an ủi Tống Thập Cửu, chỉ mím môi nói: "Nếu em cười một cái."

Tống Thập Cửu nghiêng đầu nhìn Lý Thập Nhất.


Thông thường nửa sau của câu chữ "nếu" sẽ đi kèm với "thì", nhưng Lý Thập Nhất không tiếp tục, chỉ nhàn nhạt cong khóe môi, dùng ánh mắt dẫn dắt Tống Thập Cửu.

Tống Thập Cửu thả lỏng môi dưới đang cắn, ngẩn người nhìn Lý Thập Nhất, sau đó nặn ra một nụ cười có chút khó coi trong động tác cong khóe miệng của Lý Thập Nhất.

Tống Thập Cửu có chút buồn bã, cho dù đã tới lúc này, cô vẫn nghe răm rắp theo lời Lý Thập Nhất, thậm chí còn nghe lời hơn trước.

Lý Thập Nhất khẽ nâng tay lên, chạm vào cằm Tống Thập Cửu, khẽ nói: "Nhìn thấy rồi."

Tống Thập Cửu hụt hẫng, nhưng không ngốc nghếch, cảnh giác nhìn lên mặt Lý Thập Nhất, chỉ sợ bỏ lỡ một chút manh mối.

Nhưng thấy Lý Thập Nhất nở nụ cười gõ lên Thần Đồ Lệnh trên eo, ngoài cửa liền vang lên tiếng cốc cốc gõ cửa.

Thùng thùng thùng, đập liên hồi, không có lấy chút giáo dưỡng.

Nhưng trái tim Tống Thập Cửu lại run rẩy vì tiếng gõ cửa này, giống như bị bỏ vào chảo dầu sôi, không phân trái cây rau xanh bị xào chung với nhau, ngọn lửa lúc to lúc nhỏ bùng lên khiến đầu óc cô quay cuồng, thậm chí có khói đen khó lòng tránh được, khiến Tống Thập Cửu khẽ ho thành tiếng.

Tống Thập Cửu nhìn Lý Thập Nhất giống như tìm sự trợ giúp, giống như đợi một lời phủ định của Lý Thập Nhất, nhưng lại khiến suy đoán của cô chạy mất trong đôi mắt trong suốt của Lý Thập Nhất. Không phải Tiểu Đậu Đinh, Tiểu Đậu Đinh không cao như vậy, không phải Xuân Bình, Xuân Bình không có sức lực như thế, càng không phải người trong thôn, không có lí do, Tống Thập Cửu liền biết.

Cô kéo lấy ống tay áo của Lý Thập Nhất, đang định nói gì đó, nhưng người ngoài cửa không đợi được nữa, tự tiện "bộp" một tiếng mở cửa, vào phòng trước là một chậu quần áo, mặt giấu sau quần áo, giọng nói lỗ m,ãng cất lên: "Tỉnh rồi à? Ăn gì? Ăn mì thịt băm không? Bánh trôi cũng có. Gõ cửa lâu thế cũng không thèm bảo mở cửa, có ngốc không thế?"

"Tiểu Thập Cửu?" Một khuôn mặt to giống như bánh nướng phóng to trước mắt, trán căng tràn trên dưới vuông tròn, hai má lồi lõm còn có mấy hạt mụn, một lọn tóc mái rơi trên mày, bị người kia thổi lên, miệng rộng tới mang tai, cười hở răng hở lợi.

Như thể khói từ món rau xào kia phả vào mắt, Tống Thập Cửu nhìn khuôn mặt tươi cười của Đồ Lão Yêu, cổ họng động đậy nước mắt rơi xuống.

Tống Thập Cửu khóc một cách không chỗ bấu víu lại im lặng, vẻ mặt cũng đờ đẫn, giống như đang nhìn bức tranh mang tên Đồ Lão Yêu cách một lớp kính.

"Ngốc rồi." Đồ Lão Yêu rụt mặt cười về, lo lắng nói với Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho Đồ Lão Yêu ra ngoài, sau đó ngồi dựa vào bên Tống Thập Cửu, đỡ Tống Thập Cửu tựa lên vai mình, sau đó lại vỗ nhẹ, rồi mới lên tiếng: "Đây là, vuốt trái của Giao Long."

Đồ Lão Yêu vốn có cùng nguồn gốc với Thần Đồ Lệnh, không thuộc lục đạo luân hồi, vì thế nếu giữ hồn phách của hắn lại, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Lý Thập Nhất liền dùng một bên vuốt của Giao Long đan thành quỷ cốt cho Đồ Lão Yêu, để hắn có cơ thể quay về nhân gian, chỉ là suy cho cùng vẫn là quỷ, mỗi đêm sẽ phải về lại Thần Đồ Lệnh nghỉ ngơi, nếu không tinh thần sẽ ngày càng tiều tụy.

Tống Thập Cửu ngẩn người nghe Lý Thập Nhất nói xong, nhưng không lộ ra bất kì hình dung vui như điên nào, vẫn có chút mất hồn, vẫn có chút choáng váng, chỉ vì lần đầu tiên cô trải nghiệm cái gì gọi là mất đi, cũng là lần đầu tiên mất đi mà có lại một cách chân thực như thế.


Thì ra cảm giác mất đi không phải là Đồ Lão Yêu cứng lưỡi đứt hơi, mà chỉ là hai chữ – nếu như.

Nếu ban đầu cô không miễn cưỡng, nếu cô không làm loạn, nếu tất cả không xảy ra, Đồ Lão Yêu cũng sẽ không biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này.

Nhưng mất đi mà có lại cũng là vì Đồ Lão Yêu lại mở mắt cất bước, cũng chỉ là hai chữ – ngốc rồi.

Còn có cảm giác khác nữa, Tống Thập Cửu nhìn vệt đen dưới mắt Lý Thập Nhất qua đôi mi ướt át của bản thân, nghĩ tới lúc bản thân hôn mê Lý Thập Nhất đã vô cùng tỉ mỉ khắc vảy rồng trên nan quạt thế nào, lại khâu quỷ cốt cho Đồ Lão Yêu qua từng mũi kim sợi chỉ như thế nào, Lý Thập Nhất không chỉ khâu Đồ Lão Yêu, mà là sai sót của cô, là tội lỗi to bằng trời mà cô gây ra, giống như tiện tay tặng đi hai món đồ, chặn lại những ân hận biết vậy chẳng làm của cô trong miệng.

Cô nghe thấy Lý Thập Nhất vuốt tóc mình, khẽ nói: "Đồ Lão Yêu hồ đồ nửa đời, rốt cuộc cũng thông minh được một lần."

Tuy hắn vứt bỏ cơ thể máu thịt, nhưng đã cứu Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu, cũng biết rõ Lệnh Hoành có bản lĩnh cứu hắn.

Lý Thập Nhất còn nhớ khi Đồ Lão Yêu vừa mở mắt đã cười hi hi chắp tay hành lễ với bản thân, nói: "Phủ quân đại nhân, Đồ Lão Yêu em đã thành quỷ rồi, sau này chính là anh em của Phủ quân Thái Sơn chị, sau này chị phải quan tâm chăm sóc đấy."

Cô hỏi Đồ Lão Yêu muốn quan tâm chăm sóc thế nào.

Đồ Lão Yêu cậy gỉ mắt, nói: "Có thể cho em bảo vệ vợ và Tứ Thuận được không?"

Hắn đã nghĩ kĩ, khi nào quay về sẽ nói với vợ hắn, hắn đã uống thuốc trường sinh bất lão, vợ hắn ngốc, hắn nói gì cũng tin, nếu không ban đầu sao lại bị tên lưu manh nghèo khổ như hắn lừa về nhà chứ?

Đợi sống hết đời này, vợ hắn đứt hơi, hắn sẽ quay về phủ Thái Sơn, bảo vệ Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu.

Nếu như thế sẽ vô cùng hoàn hảo. Còn lại, chỉ thiếu một chi tiết.

Lý Thập Nhất nghĩ tới đây liền mỉm cười.

Cô nghe thấy Tống Thập Cửu mềm nhũn bên tai sụt sịt, cảm xúc dịu lại, cũng tỉnh táo hơn, đột nhiên thở một hơi nóng nói: "Thì ra pháp thuật của chị cao như thế."

Thì ra ngay tới A Dao và Giao Long cũng phải kiêng nể ba phần, vậy...

"Vậy..." Tống Thập Cửu ngập ngừng.

Tống Thập Cửu nghe thấy người bên trên dịu dàng cười một tiếng, tiếp lời: "Vậy năm đó, tôi không cần đánh nhau với em lâu như vậy."

Tống Thập Cửu ngẩng đầu, tim đập thình thịch: "Là ý gì?"

"Tự nghĩ đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui