Đột nhiên Tống Thập Cửu hiểu ra, trong tình cảm của cô và Lý Thập Nhất, trước giờ không cần tranh giành đúng sai, thứ cô cần chỉ là Lý Thập Nhất quan tâm cô. Cũng như ban đầu, điều trước giờ khiến cô không thể chống đỡ không phải là thái độ liên quan tới thị phi của Lý Thập Nhất, mà là câu nói "xử trí theo cảm tính" của Lý Thập Nhất.
Mà hiện tại, một câu "được" của Lý Thập Nhất, khiến toàn bộ oán giận trước kia của cô tan biến hoàn toàn, khiến gân cốt cô thả lỏng, khiến cô mềm lòng, chân chính biến thành một con rắn áp bụng xuống đất, cam tâm tình nguyện leo lên Lý Thập Nhất, ôm hôn Lý Thập Nhất.
Cô chính là cô gái không nói lý như thế, chính là cô gái không có kiến thức như thế, phải trái đúng sai không thắng nổi mông muội của cô, tốt xấu trắng đen không bằng yêu thích của cô.
Tống Thập Cửu chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của Lý Thập Nhất, cẩn thận suy nghĩ tại sao bản thân lại thích Lý Thập Nhất như thế.
Là vì khuôn mặt như núi xanh, đôi mắt như biển bạc, hay là vì làn da như tuyết đọng quấn lấy đám mây trên núi Trường Bạch, đôi môi như quả ngọt giữa núi rừng?
Tống Thập Cửu cắn lấy quả ngọt ấy, cảm thấy chẳng giống thứ gì, không có loại quả nào ngon bằng Lý Thập Nhất, thơm phức bằng Lý Thập Nhất, khiến cô điên đảo thần hồn bằng Lý Thập Nhất.
Hơi thở quấn quýt dần dần tăng nhiệt, bàn tay thuần phục thú nhỏ tìm kiếm khắp nơi, từ xương bả vai trầnn trụi đi dọc xuống sống lưng, cẩn thận vu,ốt ve từng vết lồi vết lõm trên sống lưng của Tống Thập Cửu như đang chơi đùa với vòng ngọc, đây là cột trụ chống đỡ khi sinh ra làm người của Tống Thập Cửu, chống đỡ lễ nghi, quy tắc và tư tưởng của Tống Thập Cửu.
Tiếp tục hướng xuống, là vòng eo mịn màng như miệng bát, da dẻ mịn màng dần dần trở nên xù xì, liên kết với từng lớp vảy, eo Tống Thập Cửu không ngừng run rẩy khi Lý Thập Nhất chạm vào vảy, giống như con cá bị sóng đánh dạt vào bờ.
Cá mắc cạn, đôi môi đóng vào mở ra, khát vô cùng. Tống Thập Cửu và Lý Thập Nhất quấn lấy nhau, vảy đóng vào mở ra, khát vô cùng.
Bàn tay Lý Thập Nhất dịu dàng lại tỉ mỉ vuốmt ve vảy của Tống Thập Cửu, thậm chí thỉnh thoảng móng tay còn chạm vào da mềm dưới lớp vảy, nhưng ngoài mặt lại không biểu thị một chút hiếu kì với hình dáng nguyên bản của Tống Thập Cửu. Lý Thập Nhất không cúi đầu, chỉ dùng tay chầm chậm, ve, ánh mắt chăm chú nhìn Tống Thập Cửu, nhưng lại như thể đang đánh giá Tống Thập Cửu từ trong ra ngoài.
Tống Thập Cửu bị cảm giác kích động này kmch thích tới nỗi không có sức mạnh phản kháng, đầu đuôi không ngừng run rẩy, cọ lên mặt đất dấu vết khó lòng nhẫn nại.
Đây là bản tính sau khi Tống Thập Cửu quay lại làm thú, giải phóng bản năng của bản thân, hoang dã cùng bất kham.
Cho dù là hình dáng nào, cũng không thoát khỏi sự điều khiển và dạy dỗ của đôi bàn tay kia, là thứ thúc đẩy dụmc vọng tình yêu với trạng thái thần phật khó ngăn cản.
Cuối cùng Tống Thập Cửu lại quay về với núi non hoang dã, nhịp tim hỗn loạn là ếch trong ao phình bụng, mồ hôi nhễ nhại là giọt nước luồn qua đá, suy nghĩ của cô là sao trời rợp trời, là tối tăm cũng rực rỡ, là quỷ thần khó đoán, là lít nha lít nhít, là chia năm xẻ bảy.
Mà đôi tay Lý Thập Nhất là Thiên Hà sâu thẳm lại xán lạn, là trình tự trong hỗn loạn, là tập hợp trong phân tán, là chắc chắn trong khó dò, là khả năng trong không có khả năng.
Tống Thập Cửu gấp gáp lại khàn khàn nhỏ tiếng gọi: "Thập Nhất, Thập Nhất."
Đột nhiên Tống Thập Cửu ý thức được sự ích kỷ che giấu đã lâu của bản thân.
Tiểu Đậu Đinh gọi Lý Thập Nhất là "chị Thập Nhất", Xuân Bình gọi Lý Thập Nhất là "Lý Thập Nhất", mà từ khi cô có ý thức tới nay, chỉ gọi Lý Thập Nhất là "Thập Nhất".
Là linh cảm sơ suất của định mệnh, linh cảm tới hôm nay sẽ si mê quấn quýt mềm nhũn gọi Lý Thập Nhất.
Nếu ngay từ đầu đã không có phép tắc, sau này sẽ thành cái cớ không trách tội lỗ mãng.
Sáng sớm hôm sau, Đồ Lão Yêu xào rau xong, mời mấy cô gái ra ăn mì, Lý Thập Nhất đáp lại, Đồ Lão Yêu lại rẽ hướng sang một gian khác, vừa mới giơ tay liền chạm mặt Xuân Bình đang mở cửa.
Trước giờ Xuân Bình luôn dậy sớm, lại quen ở chung với Tống Thập Cửu, nhất thời chưa kịp che mặt, thấy Đồ Lão Yêu, vẫn chưa tỉnh táo ngây người, sau đó mới dùng hai tay ôm mặt, che kín mồm miệng.
"Chú không nhìn thấy tôi." Xuân Bình nhắm mắt, sốt ruột tới nỗi mi mắt rung lên.
"Tôi nhìn thấy rồi." Đồ Lão Yêu phủ nhận.
Xuân Bình mở mắt, lại vội vàng đóng lại, trong miệng lẩm nhẩm: "Chú không nhìn rõ tôi."
Đồ Lão Yêu vui vẻ: "Sao lại không nhìn rõ, mắt hai mí mày sắc như dao, mũi đĩnh vàng miệng gà con, nhìn như con chuột ấy."
Trước giờ Đồ Lão Yêu luôn so sánh một cách mù dở như thế, nghĩ ra cái gì thì dùng cái ấy, nói xong mới cảm thấy hình thù kì quái.
Xuân Bình không lưu tâm tới điều này, chỉ che mặt ảo não, chú Đồ này còn cùn hơn cả dao gỉ, nhưng hai mắt lại chuyển động rất nhanh.
Thế là nó buông tay xuống, cũng không giãy giụa nữa, nói với Đồ Lão Yêu: "Tôi không phải người ở đây, chị Thập Cửu dặn tôi, không cho người khác nhìn thấy mặt."
"Nhìn thấy rồi thì thế nào?" Đồ Lão Yêu không hiểu, "Muốn chém tôi à?"
Theo như trong sách nói, hải tặc trộm cướp để lộ mắt, nhất định phải diệt khẩu.
Nhưng hắn mới hít được nửa hơi, lại hoài nghi nhìn đứa bé này, yếu ớt như chó con, có thể tiêu diệt được ông Đồ nó không?
Xuân Bình chỉ ai oán nhìn Đồ Lão Yêu một cái, lắc đầu ậm ừ đeo khăn trùm mặt lên.
Mọi người mới vừa tụ tập đông đủ, Tiểu Đậu Đinh đã lê dép chạy nhanh như bay vào trong, hôm qua được Tống Thập Cửu rút trùng, nó lại hồi phục chút tinh thần, vòng qua bàn rồi thở hùng hục, mắt long lanh nhìn chậu mì.
"Sao vừa sáng ra đã nấu mì thế?" Âm thanh của Lý Thập Nhất dinh dính.
Tống Thập Cửu ho một tiếng, âm mũi cũng dinh dính.
"Hôm nay là 30." Đồ Lão Yêu cười hi hi, múc cho mỗi người một bát mì.
Đây còn là tay nghề của tổ tông vợ hắn truyền lại, đậu phụ, dưa muối cùng thịt băm nhuyễn, trộn với miếng mỡ lợn xào thật thơm, sau đó trộn với mấy quả trứng gà, đổ nước sôi vào nồi nấu, rồi đổ bột vào cho canh sền sệt, đây gọi là hương sắc vẹn toàn. Tuy hôm nay thiếu mất thịt và mỡ lợn, nên hắn cũng làm đơn giản hơn, tốt xấu gì cũng có chút náo nhiệt.
Đồ Lão Yêu vừa nói, mọi người mới nhớ ra đã tới 30 Tết, khắp nơi ngoài kia chẳng có ngày tháng vui vẻ, lại thôn làng bệnh dịch mấy tháng người cũng thưa thớt dần, không chuẩn bị pháo, câu đối xuân cũng chẳng dán, nào có lấy chút không khí đón Tết.
Mạng sống còn thoi thóp, ai có tâm trạng đón Tết?
Tiểu Đậu Đinh bưng mì, cũng không lấy đũa, liếm nước canh bên trên, híp mắt uống một ngụm, rồi nói với Đồ Lão Yêu: "Chú Đồ, chú làm pháo nhé!"
Thằng nhóc này, không chút khách sáo, Đồ Lão Yêu cười nó: "Cái sự ham chơi của cháu lại trỗi dậy rồi."
Tiểu Đậu Đinh lắc đầu: "Cha cháu nói pháo để đuổi niên thú. Chú làm pháo xong, cháu xách chạy một vòng quanh sân, dọa ôn dịch một phen, không chừng có thể dọa chết nó."
"Cháu xách chạy." Đồ Lão Yêu dọa nó: "Ôn dịch thì không biết, nhưng cháu nổ tung trước đấy."
Nhưng Tiểu Đậu Đinh không sợ chút nào, cúi đầu nghĩ ngợi, nói: "Cháu chết thì chết, chú ba với thím ba sống là được."
Đôi đũa của Lý Thập Nhất khựng lại, nghe thấy Tống Thập Cửu hỏi nó: "Tại sao?"
Tiểu Đậu Đinh nói: "Chú ba là người tốt, giếng mới trong thôn là do chú ấy đào, người tốt không nên tuyệt mệnh."
"Cháu không tốt, cháu đã đốt trứng chim."
Tống Thập Cửu ngẩn ra, giơ tay xoa đầu nó.
Náo nhiệt chẳng kéo dài được lâu, tới tối, ánh trăng lại trở nên cô đơn. Đồ Lão Yêu thực sự làm "pháo" cho Tiểu Đậu Đinh, chẻ mấy thanh tre, đục lỗ ở giữa, dùng dây thừng quấn thành một chùm, buộc lên trên eo nó, vừa chạy ống tre sẽ phát ra tiếng ào ào, nghe có mấy phần giống tiếng pháo nổ.
Tiểu Đậu Đinh vô cùng yêu thích, kéo ống tre chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, chạy một vòng quanh mọi người trong nhà, sau đó chạy ra đường phố vắng vẻ, vừa chạy vừa hô, từng nhà từng hộ đuổi ôn dịch.
Âm thanh "ào ào" dần xa, Đồ Lão Yêu dần kéo lại ý thức, ngồi trong sân cùng Xuân Bình, ngắm sao đón Giao thừa. Trong tay không có hạt hướng dương hay đỗ tương, hắn có chút không quen, chỉ tùy tiện đấm lên bắp chân, cũng không biết đang hỏi ai: "Chị nói xem Tứ Thuận đang làm gì?"
"Chị nói xem bà cô Âm với Diêm Vương ngốc kia có ăn sủi cảo không?"
Không ai trả lời hắn, chỉ có Xuân Bình dựa đầu lên hành lang, sờ đi sờ lại trán mình hết lần này tới lần khác.
Tống Thập Cửu và Lý Thập Nhất từ trong phòng đi ra, tất cả đều đổi thành áo dài quần dài màu xanh, phong thái giống như nét chữ dưới ánh trăng. Tống Thập Cửu vén tóc sang một bên, Lý Thập Nhất buộc tóc đuôi ngựa cao rất khác bình thường.
Quạt Phù Quang Huyền Thiết xoay chuyển trong tay Tống Thập Cửu, hai tay Lý Thập Nhất trống không, chầm chậm đeo găng tay.
Hai người trao đổi với Đồ Lão Yêu đôi câu rồi ra cửa. Còn chưa đi qua ngưỡng cửa, đã nghe thấy Xuân Bình sau lưng gọi một tiếng: "Chị Thập Cửu."
Tống Thập Cửu quay đầu nhìn nó.
Xuân Bình nhìn Đồ Lão Yêu một cái, lại ấn lên mặt mình, nó muốn hỏi Tống Thập Cửu, sáng nay nó đã nhìn Đồ Lão Yêu, Đồ Lão Yêu không phải người Trùng Khánh, là người sau này nó gặp, nhưng tại sao bản thân lại không sốt.
Nó sắp xếp suy nghĩ, rất lâu sau cũng không lên tiếng, đợi tới khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Thập Cửu nở nụ cười mang tính an ủi, nói: "Quay về rồi nói."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...