Vạn Quân Tâm FULL


Lúc này ta mới phát hiện Thẩm Chiêu mặc áo dạ hành.

 
Không hiểu sao, lòng ta bỗng nhiên siết chặt: "Điện hạ muốn đi đâu?"
 
Thẩm Chiêu bỗng nhiên bật cười, xoa xoa đỉnh đầu ta: "Sao? Lo lắng cho ta à?"
 
Hắn nói là "ta", chứ không phải "cô" lạnh lùng.

 
Ta nhận ra mình có chút thất thố, vội vàng đẩy hắn một cái: "Ai lo cho ngài? Mau đi mau về.

"
 
Thẩm Chiêu dường như tâm trạng rất tốt, còn muốn đùa với ta vài câu, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ, bọn họ phải khởi hành rồi.

 
Thẩm Chiêu nhìn ta thật sâu, rồi xoay người rời đi.

 
Khi hắn bước đến cửa, ta đứng lên thấp giọng nói: "Bình an trở về.

"
 
Bước chân Thẩm Chiêu khựng lại, hắn không quay đầu lại, mà nhanh chóng rời đi.

 
Đêm đó, Lâm Thiển mang cơm canh vào cửa.

 
Nhìn thấy toàn là món ta thích ăn, không nhịn được cười mà cảm ơn nàng.


 
Lâm Thiển lại xua tay, nói nàng chẳng qua là nhận lời ủy thác mà thôi.

 
Ủy thác của ai chứ?
 
Lâm Thiển ở đây cũng có thân phận rất cao, ngoài Thẩm Chiêu ra không ai có thể sai khiến nàng.

 
Hai chúng ta ăn cơm, Lâm Thiển giả vờ vô tình nhắc đến chuyện ta và Thẩm Chiêu cãi nhau.

 
"Minh Vãn, ngươi có biết không? Điện hạ chưa bao giờ thu hồi lời đã nói, lần này là lần đầu tiên.

"
 
Ta có chút khó hiểu.

 
Lâm Thiển liền kể về việc trừng phạt binh sĩ ban ngày.

 
Nàng nói Thẩm Chiêu đã đưa mấy binh sĩ đó tới trại y dược của nàng để quét dọn vệ sinh, căn bản không có đánh phạt.

 
8
Ta kinh ngạc không thôi, không thấy mấy binh sĩ đó, cứ ngỡ là thật sự đi chịu phạt, không ngờ Thẩm Chiêu thực sự miễn cho họ sự trừng phạt.

 
Lâm Thiển vỗ vỗ tay ta, nói rằng nghe Lâm Nguyên nói kể từ khi ta rời khỏi trướng, điện hạ đã ở trong đại trướng suốt cả buổi chiều, thậm chí không ăn tối.

 

Ta có chút cảm động.

 
Nghĩ rằng lần này đợi Thẩm Chiêu trở về, ta nhất định không đối nghịch với hắn nữa.

 
Nhưng ta đợi suốt một đêm, Thẩm Chiêu vẫn chưa trở về.

 
Ta hỏi qua Lâm Nguyên, hắn nói bình thường nửa đêm sẽ quay về, nhưng lúc này vẫn chưa trở lại, sợ rằng trên đường đã bị trì hoãn.

 
Lại đợi thêm một ngày, lòng ta đã thắt lại đến cổ họng.

 
Gần tối, một đội người toàn thân nhuốm m.

á.

u lao vào doanh trướng, ta thấy Thẩm Chiêu đang hôn mê bất tỉnh trong tay họ.

 
Ta đánh rơi bát thuốc, cho đến khi Lâm Thiển kéo ta vào cửa ta mới hoàn hồn.

 
Một màu đỏ thẫm mờ mịt trước mắt, đã từng chứng kiến bao nhiêu vết thương, nhưng đây là lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực.

 
"Minh Vãn, cởi quần áo của điện hạ ra.

"
 
"Được.

"
 
Giọng ta mang theo sự run rẩy, cố gắng nén xuống nỗi hoảng loạn trong lòng, sau đó dùng kéo cắt bỏ quần áo trên người Thẩm Chiêu.

 
Thậm chí không nhìn rõ vết thương ở đâu, ta chỉ thấy toàn thân hắn đầy máu, sắc mặt trắng bệch.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận