Vạn Quân Tâm FULL


Thẩm Chiêu giữ lời, quả nhiên không để ta trở lại.

 
Nhưng hắn đồng thời cũng điều chỉnh lại doanh trại y dược, chủ lực y tế vẫn ở bên đó, do Linh Thiển phụ trách.

 
Còn một phần những người sắp khỏi thì chuyển về quân doanh dưỡng thương trước, do ta dẫn một đội nhỏ chăm sóc.

 
Phân tán như vậy, áp lực hai bên đều giảm đi rất nhiều.

 
Hôm đó, đang thay băng cho thương binh, ta vô tình nghe được họ nói về trận diệt phỉ hôm đó.

 
Thì ra Thẩm Chiêu sớm đã có ý định dẹp yên bọn sơn tặc, vừa khéo hôm đó định ra tay.

 
Ta cũng xem như may mắn, nếu không Thẩm Chiêu và những người khác sẽ không đến kịp thời như vậy.

 
“Hứa Cô nương có biết không, hôm đó điện hạ thấy cô ngã xuống núi đã đỏ cả mắt, lúc đó liền c.

h.

é.

m một tên đầu sỏ.


 
Tay ta run lên, lại nhớ đến con d.


a.

o ngắn trong tay áo hắn.

 
“Vốn dĩ khi xuất phát điện hạ còn nói để lại vài tên sống, kết quả thấy cô bị thương, điện hạ quả thật không để lại một tên nào sống.


 
Có lẽ thần sắc của ta quá căng thẳng, một binh sĩ bên cạnh đẩy người kia: “Đừng nói những chuyện này, Hứa cô nương sẽ sợ.


 
Người kia nghe xong vội vàng giải thích: “Hứa Cô nương đừng hiểu lầm, bọn sơn tặc đó g.

i.

ế.

c người cướp của không ác gì không làm, không biết đã hại bao nhiêu cô nương nhà lành, nên điện hạ không phải g.

i.

ế.

c bừa.


 
“Hứa Minh Vãn.


 
Chưa nói hết, Thẩm Chiêu gọi ta.

 
Ta đứng dậy theo hắn vào trướng, trước mặt lại là bát thuốc.

 
“Có thể không uống không?”
 
“Không thể.


 
“Thực ra vết thương của ta đã khỏi rồi, không cần thiết! ”
 
“Không uống thì mau về kinh đô đi, đừng ở đây gây thêm rắc rối.


 
Hắn là vậy đó, chưa bao giờ chịu nói lời tử tế.

 
Nhân lúc hắn quay người không thấy ta, ta trừng mắt lườm hắn một cái.

 

Hừ!
 
Đợi hắn quay lại, ta đã thay một bộ dạng ngoan ngoãn, còn giơ cái bát không lên: “Nè, được chưa?”
 
Uống xong thuốc, ta định tiếp tục ra ngoài làm việc, nhưng lại bị Thẩm Chiêu gọi lại.

 
Khoảnh khắc ta quay đầu, chưa kịp nhìn rõ bóng người lướt qua trước mắt, chỉ cảm thấy có thứ gì đó bị nhét vào miệng.

 
"Ưm! Gì vậy…"
 
Một vị ngọt nhẹ lan tỏa trong miệng.

 
Thẩm Chiêu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Sau này nếu ngoan ngoãn uống thuốc, ngươi sẽ có đường ăn, nhưng nếu không uống thuốc đúng giờ, cô sẽ đuổi ngươi đi.

"
 
6
Không hiểu sao, đột nhiên ta rất muốn khóc.

 
Sau khi ông bà qua đời, chưa từng có ai chăm sóc ta như vậy nữa.

 
Thẩm Chiêu có lẽ chưa bao giờ thấy ta với biểu cảm như vậy, hắn có chút ghét bỏ: "Đường đường là cháu gái Thái Phó, chỉ một viên kẹo đã khiến ngươi cảm động như thế này sao?"
 
Hóa ra ta đã rơi nước mắt.

 
Nhận ra sự thất thố của mình, ta vội vàng lau nước mắt, mỉm cười nói Thẩm Chiêu đừng để ý.

 
Nhưng Thẩm Chiêu lại nghiêm túc nói: "Cô nương, yếu đuối một chút cũng không sao.

"
 
Ta không trả lời hắn, chỉ định rời đi.

 

"Hoàng tổ mẫu vốn muốn phong ngươi làm quận chúa, ở bên cạnh người hưởng phúc không tốt sao? Cớ gì phải ra ngoài chịu khổ?"
 
Sự lựa chọn của ta, trong mắt mọi người đều là chịu khổ, nhưng riêng ta lại cảm thấy vui vẻ trong đó.

 
Những người thân gọi là thân thích ấy, ta không muốn thấy họ dù chỉ một chút.

 
Nhưng những lời này ta có thể nói cho ai nghe đây? Lại có ai có thể hiểu được ta?
 
Vốn dĩ là nỗi đau của riêng ta, người khác sao có thể cảm nhận được?
 
Ta thu lại cảm xúc, bước chân định rời đi, phía sau lại vang lên tiếng của Thẩm Chiêu.

 
"Hứa Minh Vãn, chẳng lẽ trên thế gian này không còn ai để ngươi dựa dẫm sao?"
 
"Dựa dẫm ai đây?"
 
Ta dừng bước nhưng không quay đầu lại, ta hỏi ngược hắn, có lẽ hắn cũng không biết chăng?
 
Ta có thể dựa dẫm vào ai đây?
 
Cha mẹ và tỷ tỷ sao?
 
Hay là phu quân thanh mai trúc mã?
 
Ta không dám nghĩ, những người ta cho là thân cận nhất lại đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ trên thế gian này còn có người nào để ta dựa dẫm?
 
Một giọt lệ lăn xuống, ta lại cười: "Có lẽ, bọn trẻ ở trại y dược, và những binh sĩ bên ngoài sẽ là người mà ta dựa dẫm, có họ bên cạnh, ta mới cảm thấy mình là một người sống thực sự.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận