Vạn Quân Tâm FULL


Thái tử Thẩm Chiêu và Thẩm Tiêu đều là con trai do Hoàng hậu sinh, nhưng tính cách của hai huynh đệ lại hoàn toàn khác nhau.

 
Thẩm Tiêu là người có tính tình lạnh nhạt, nhưng cảm xúc tương đối biểu lộ.

 
Thẩm Chiêu thì không, hắn từ nhỏ đã là Thái tử, vì vậy tâm cơ cực kỳ sâu sắc.

 
Ta từng nghe ông nội nhắc đến, Thái tử điện hạ tâm tư kín đáo, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng rất khó đoán biết được trong lòng hắn nghĩ gì.

 
Ta với Thẩm Chiêu tiếp xúc không nhiều, nhưng ấn tượng lại sâu sắc.

 
Còn nhớ năm ta mười tuổi, có một lần thả diều gần Đông cung, kết quả dây diều đứt, con diều bị gió thổi lên cây trong viện Đông cung.

 
Ta chạy vào muốn tìm con diều, nhưng lại bị cung nhân ngăn lại.

 
Họ dường như không muốn cho ta vào trong, nhưng ta còn chưa kịp giải thích gì, Thẩm Chiêu đã bước ra.

 
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhảy lên, lấy con diều xuống đưa cho ta.

 
Năm đó hắn mười lăm tuổi, một thân bạch y phong thái hào hùng.

 
Hắn trả lại con diều cho ta, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, so với Thẩm Tiêu thường xuyên cau mày thì đẹp hơn rất nhiều.

 
Ta hành lễ tạ ơn hắn, nhưng lại vô tình liếc thấy con d.

a.


o găm dính m.

á.

u giấu trong tay áo hắn!
 
Tim đập mạnh, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mỉm cười của hắn, đầu óc nhất thời vang lên ong ong.

 
4
Ngày đó ta không nhớ mình đã rời khỏi Đông cung như thế nào, chỉ biết rằng từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Chiêu ta đều phải tránh xa.

 
"Ngẩn người cái gì?"
 
Giọng Thẩm Chiêu truyền đến, thân thể ta giật mình, lúc này mới phản ứng lại đã bị hắn dẫn vào trướng hỏi chuyện.

 
Không giống như khi còn trẻ dại, vài năm không gặp, hắn đã lột xác thành một vương giả thực sự.

 
Một thân hắc y không giận tự uy, khí thế tuyệt đối không thua kém hoàng đế, thậm chí còn thêm vài phần sát khí.

 
"Ta đang hỏi ngươi, ngươi chạy đến đây làm gì?"
 
Thẩm Chiêu đứng trước mặt ta, thân hình cao lớn che kín ánh nến.

 
Ta dịch sang bên cạnh một chút, nói một câu "không nơi nương tựa, nên đến đây".

 
Ta không tin hắn không biết chuyện xảy ra ở kinh đô, vì vậy cũng không cần giải thích.

 

"Ngươi thật là hồ đồ!"
 
Thẩm Chiêu trầm giọng quát một câu, ta lại giật mình.

 
Hắn bắt được động tác của ta: "Ngươi sợ cô?"
 
Nỗi sợ khi còn nhỏ, thật sự không dễ dàng tiêu tan.

 
Một lát sau, hắn xoay người ngồi xuống bên án thư: "Đây không phải chỗ cho ngươi giở trò, ngày mai cô sẽ sắp xếp người đưa ngươi về kinh đô.

 
“Ta không về.


 
Ta đáp lại chắc nịch, dù rằng ta sợ hắn, nhưng vẫn phải kiên trì với nguyên tắc của mình.

 
Đã đến đây, ta sẽ không lùi bước.

 
Thẩm Chiêu dường như không ngờ ta lại kiên định như vậy, hắn nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Nếu đã như vậy, thì đừng hối hận.


 
Nửa canh giờ sau, ta từ doanh trại của Thẩm Chiêu bước ra.

 
Linh Thiển đang chờ ta, thấy ta ra liền vội vàng chạy tới: “Làm ta sợ c.

h.

ế.

t khiếp, điện hạ có làm khó ngươi không?”
 
Ta lắc đầu: “Điện hạ nói để ta sáng mai theo các ngươi đến doanh trại y dược.


 
Đôi mắt Linh Thiển lập tức mở to: “Nơi đó ngoài thương binh thì chỉ có dân lưu lạc, để ngươi đến đó làm gì?”
 
Ta khoác tay Linh Thiển: “Ta đến đây vốn không phải để hưởng phúc, thế này là tốt rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận