Vạn Quân Tâm FULL


Kinh đô truyền tin, bảo Thẩm Chiêu và Thẩm Tiêu trở về sớm.

 
Chưa đợi đến lúc xuân về hoa nở, dường như cảm nhận được tâm trạng không mấy tốt của chúng ta, ngày họ lên đường tuyết đã rơi dày.

 
Thẩm Chiêu vẫn đang căn dặn công việc, Thẩm Tiêu lại đỏ mắt nhìn ta.

 
Hắn muốn ta cùng hắn trở về, nói chỉ cần ta theo hắn về, hắn sẽ đáp ứng mọi điều.

 
Ta không còn lạnh lùng như trước, mà mắt đỏ hoe cúi đầu: "Vương gia! phải bảo trọng sức khỏe.

"
 
Ta không trực tiếp từ chối lời hắn, nhưng bộ dạng này của ta, ai nhìn vào cũng thấy như là nhẫn nhịn chịu đựng.

 
Ta gọi hắn là Vương gia như trước, điều này làm ánh mắt Thẩm Tiêu bừng sáng.

 

Hắn định nắm tay ta, ta lại lùi về phía sau: "Chuyện đã đến nước này, Vương gia về chăm sóc tốt cho tỷ tỷ, chúng ta! kiếp này không có duyên.

"
 
Thần sắc Thẩm Tiêu trở nên phức tạp, hắn chăm chú nhìn ta, cuối cùng nói một câu bảo ta đợi tin tức của hắn.

 
Trong lòng ta cười lạnh, ta nhất định sẽ đợi để nghe tin tốt từ các người.

 
Xe ngựa của Thẩm Tiêu khởi hành trước, tiễn hắn rời đi, ta mới quay lại nhìn Thẩm Chiêu.

 
Vẻ mặt trên ta chợt buông lỏng, có chút ngại ngùng nhìn hắn.

 
"Thật là một yêu tinh.

"
 
Ta tưởng Thẩm Chiêu sẽ giận, nhưng không phải.

 

Hắn giơ tay sửa lại tóc mai cho ta: "Với hắn là diễn trò, với ta thì sao?"
 
"Điện hạ sáng suốt, không dám.

"
 
Thẩm Chiêu cười khẽ, rồi khoác lên người ta chiếc áo hồ cừu dày: "Chăm sóc bản thân tốt, ta sẽ sớm trở về.

"
 
12
Ta gật đầu, trong lòng vẫn thầm nghĩ, hắn đi chuyến này, chắc cũng không dễ trở lại.

 
Hôm đó Thẩm Tiêu nói với ta, hoàng đế đã bắt đầu tìm kiếm Thái tử phi cho Thẩm Chiêu.

 
Dù người đó là ai, cũng không phải ta.

 
Những ngày ở quân doanh vẫn diễn ra theo trật tự.

 
Thẩm Chiêu mỗi đầu tháng đều gửi cho ta một cái hộp, trong đó đầy thư từ và các món đồ mới lạ.

 
Nội dung trong những lá thư đó ta có thể đọc thuộc lòng, nhưng chưa bao giờ hồi âm một lần.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận