Sau cao trào, Giang Tiểu Âm bị Trương Sư Lễ gắt gao ôm vào trong lồng ngực, dường như là muốn ghim cô vào trong thịt.
“Tiểu Âm, còn khó chịu không?” Người đàn ông mềm nhẹ hôn lên trán cô: “Thực xin lỗi, tôi bắn vào trong.”
Giang Tiểu Âm lắc đầu xong cúi đầu, không biết nên đối mặt như thế nào với Trương Sư Lễ.
Là cô đè người đàn ông này ở dưới thân quyến rũ làm tình, là cô muốn anh bắn hết tinh dịch vào bên trong.
Thời điểm này cho dù tức giận hay oán hận đều là trở mặt không biết cách làm người.
Cô không có mặt mũi làm như vậy, nhưng cũng không biết đối mặt với Trương Sư Lễ như thế nào.
“Tiểu Âm.”
Thấy Giang Tiểu Âm không để ý mình, Trương Sư Lễ kêu tên cô, trong thanh âm mang theo vài phần thống khổ: “Tiểu Âm, thực xin lỗi...”
“Chuyện này không phải do cậu sai.” Giang Tiểu Âm ngẩng đầu che miệng Trương Sư Lễ rồi thở dài: “Là tôi cuốn cậu vào chuyện này.”
“Em không hận hay chán ghét tôi sao?”
Giọng điệu có chút đáng thương kia của Trương Sư Lễ làm cho Giang Tiểu Âm có chút buồn cười, lại có chút mềm lòng.
“Không hề.” Cô muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện dương v*t của người đàn ông còn đang cắm ở trong tiểu huyệt làm cho Giang Tiểu Âm ngượng đến mặt có chút nòng lên: "Cậu lấy ra trước đi...”
Bởi vì câu trả lời của Tiểu Âm mà tâm trạng của Trương Sư Lễ vui sướng cực độ, anh không hiểu ý cô: “Lấy gì ra?”
“Rút dương v*t của cậu ra đi a!”
Cao giọng nói xong, Giang Tiểu Âm liền vùi đầu vào trong ngực người đàn ông, không dám ngẩng lên.
“À à!” Trương Sư Lễ cũng đỏ mặt khẩn trương mà nhanh nhanh rút dương v*t từ hạ thân cô ra: “Đúng đúng!”
Hai người đỏ mặt giống như là học sinh trung học lần đầu tiên ăn vụng trái cấm, nằm ở trên giường không dám nhìn đối phương, lại cũng không biết nên làm như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Giang Tiểu Âm cắn môi, bảo Trương Sư Lễ nhắm mắt lại, bản thân thì mặc quần áo vào trước.
Quần áo cởi ra bị cô ném đầy đất, nội y cũng không biết nằm ở chỗ nào.
Giang Tiểu Âm bọc chăn, sau một hồi vẫn không tìm thấy quần lót của mình.
“A!”
Dưới chân bị quần Trương Sư Lễ quấn, lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống, sau khi đứng vững, Giang Tiểu Âm thấy người đàn ông trần trụi thân mình đứng xuống giường nhìn cô, hoang mang rối loạn hỏi: “ Tiểu Âm, em làm sao vậy? Có phải chân bủn rủn không? Hay là em nghỉ ngơi thêm chút đi?”
dương v*t thô to của người đàn ông mềm xuống cứ thế mà đong đưa lên xuống ở trước mặt cô.
“Câụ quay ra chỗ khác đi a!”
Trương Sư Lễ bị cô hung dữ một chút liền ủy khuất mà nhẹ nhẹ xoay người lại, kết quả là hai mảnh mông trắng vểnh lại đập vào mắt Giang Tiểu Âm.
Nè nè, một người đàn ông có mông đẹp như vậy để làm gì?
Giang Tiểu Âm giận sôi máu, ma xui quỷ khiến mà nhéo anh một cái.
“Tiểu...! Tiểu Âm!” Trương Sư Lễ phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt mông, sao đó lại nghĩ đến người nhéo mình là Giang Tiểu Âm, anh lại ngượng ngùng xoắn xít nói: “Nếu Tiểu Âm em muốn thì...!Tôi...!tôi..
tôi còn có thể...”
“Tôi không muốn!”
“À——“
Cô như thế nào lại từ cái này mà nghe ra một chút ý tứ tiếc nuối.
“Tiểu Âm, em đang tìm cái gì? Tôi giúp em tìm được không?” Trương Sư Lễ không muốn đứng trơ ra đó, anh nhặt quần của mình ở bên chân rồi thành thạo mặc vào: “Tiểu Âm, em như vậy sẽ bị cảm lạnh đó.”
“Nội...!Quần lót...” Giang Tiểu Âm cũng không muốn cứ bọc mình như vậy.
Từ trong miệng cô nhảy ra hai chữ quần lót đứt quãng này, Trương Sư Lễ quay lưng về phía cô, nghe từ này mặt trở nên đỏ au.
Trong đầu anh đều là lúc Giang Tiểu Âm cởi quần lót ra, kiểu làm người mặt đỏ tim đập loạn.
“Tôi tôi tôi liền tìm giúp em!”
Đồ tìm ở trên mặt đất suốt nửa buổi không thấy, nhưng người đàn ông vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy một cái quần lót màu hồng nhạt vắt ở đầu giường.
Anh nuốt nước miếng, thật cẩn thận vươn tay nắm chặt quần lót, sau đó vẫn không nhúc nhích mà nhìn hơn nửa ngày rồi mới đưa nó cho Giang Tiểu Âm.
Thật đúng là quá kì quái!
Giang Tiểu Âm rốt cục cũng có thể mặc quần áo nhưng lại không biết kế tiếp mình nên làm cái gì.
Người đàn ông bị cô đè làm loại chuyện này chính là cậu nhỏ, tuyệt đối là cậu ruột.
Cô có loại tình cảm giống như tình thân với anh, muốn tới gần nhưng lại không dám, mà anh lại thích cô, thích kể từ trước khi biết giữa bọn họ có quan hệ huyết thống.
Di động trên đường Trương Sư Lễ ôm cô đến đây không biết đã rớt ở đâu, Giang Tiểu Âm ngồi ở mép giường ôm đầu trầm tư hồi lâu rồi mới ngẩng đầu.
.
truyện ngôn tình
Kết quả là, cô vừa ngẩng đầu thì liền thấy Trương Sư Lễ ngồi xổm ở trước mặt cô, trong đồng tử toàn là ảnh ngược của cô.
“Đưa di động của cậu cho tôi mượn dùng một chút.”
"À à.”
Trương Sư Lễ lập tức lấy di động trong túi đưa cho Giang Tiểu Âm.
Cô vẫn luôn nhớ rõ số điện thoại của Tô Nghi Tu, chỉ là sau khi ấn xong dãy số thì cô lại không biết sau khi nối máy cô sẽ nói cái gì.
“Chị Tiểu Âm? Là chị Tiểu Âm sao? Chị Tiểu Âm đang ở chỗ nào vậy?”
Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, Giang Tiểu Âm mới phát hiện bản thân đã vô thức bấm gọi.
“Nghi Tu.” Cô đưa di động đến bên tai trước vẻ mặt không chút tình nguyện của Trương Sư Lễ: “Chị không sao.
Ừm, buổi tối chị sẽ trở về, không cần lo lắng cho chị.
Gặp lại sau.”
Tô Nghi Tu không hỏi nhiều khiến cô thởi dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng chuyện nên đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt.
“Nhất định phải trở về sao?”
Trương Sư Lễ sớm đã bình tĩnh lại nhưng vẫn không muốn Giang Tiểu Âm trở về bên cạnh Tô Nghi Tu.
“Thiếu niên kia không tốt.....”
“Cậu nhỏ.” Cô nhẹ giọng nói: “Tôi đã đồng ý với Nghi Tu, trừ khi em ấy chủ động rời đi, nếu không thì tôi sẽ không rời xa em ấy.
Hơn nữa, người hiện tại ngoại tình chính là tôi a.”
“Thực xin lỗi.”
“Không cần nói xin lỗi, cũng không phải do cậu chủ động.”
Giang Tiểu Âm nhìn thoáng qua đồng hồ rồi đứng dậy chăm chú nhìn Trương Sư Lễ và nói: “Tôi dẫn cậu đi gặp một người.”
Trương Sư Lễ hiện tại phi thường thấp thỏm, có lẽ anh đã biết Giang Tiểu Âm muốn dẫn anh đi gặp ai, đó là người từ trước cho tới nay anh muốn nhìn thấy nhất, nhưng anh thực sự sợ hãi khi tới đó gặp chị ấy.
Còn chưa tới giờ tan tầm cao điểm, xe buýt lắc lư chở hai người đi hướng vùng ngoại ô, người đi đường càng ngày càng ít so với lúc nãy.
Chờ tới khi bọn họ xuống xe thì đã là trạm cuối gần như không có người.
“Mẹ tôi thích nơi an tĩnh một chút.”
Giang Tiểu Âm nắm chặt một bó cúc trắng, bước lên phiến kiến bậc thang nghĩa địa công cộng.
“Thật ra tôi nên đưa cậu tới đây sớm hơn, tôi chỉ là không có cách nào tha thứ việc cậu cho đến cuối cùng cũng không hề xuất hiện, không liếc mắt nhìn mẹ lần cuối.”
Nghĩa địa công cộng bị một mảnh khí sắc thúy lục vờn quanh, cho dù có ánh nắng chiếu tới nhưng cũng không cảm nhận được chút nào ấm áp.
Không đến mức khủng bố, chỉ là khắp nơi đều phiêu tán hơi thở ngưng trọng cùng bi thương, làm người ta không cách nào nhẹ nhõm.
“Cậu nhỏ, chúng ta coi như không có chuyện xảy ra hôm nay có được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...