Xe chạy về hướng nhà họ Lam.
Dọc đường đi Lam Diệu Dương bận rộn không ngừng, anh gửi tin cho Âu Dương Duệ hi vọng anh phái hai cảnh sát khác tới bảo vệ Nghê Lam.
‘Trên mạng đã có người tạo sóng gió rồi.
Nguyền rủa cô ấy chết, còn nói muốn giết cô ấy.
Tôi lo đây chỉ là làm nền cho việc mưu sát.’ Lam Diệu Dương không quên được tình huống lúc nhìn thấy thi thể Quý Dũng Quân.
Âu Dương Duệ trả lời đã thấy tình hình trên mạng rồi, chuyện này có liên quan đến vụ án, anh sẽ sắp xếp điều tra.
Anh cũng muốn Lam Diệu Dương đừng tiết lộ ra ngoài bất kỳ nội dung vụ án nào trong giai đoạn này.
‘Thiệt thòi cho anh với Nghê Lam phải nhịn chút.
Tin tức liên quan tôi đã liên lạc với bên phụ trách, bọn họ sẽ xóa bỏ sạch sẽ.’
Lam Diệu Dương mím chặt môi.
Không xóa sạch được, bức hình kia và những phỏng đoán ác ý đã ghim sâu vào đầu fan hâm mộ và dân mạng rồi, nếu như không làm sáng tỏ thì quá oan uổng cho Nghê Lam, bản thân anh cũng khó chịu.
Nhưng do bọn họ chủ động tham gia vụ án, lúc thuận lợi thì bọn họ vui vẻ bừng bừng, dương dương đắc ý, lúc gặp khó khăn gì thì cũng phải nuốt uất ức vào bụng, cứ theo quy tắc mà tiếp tục chấp hành.
Lam Diệu Dương im lặng một hồi, tiếp tục bấm điện thoại: ‘Có thể nói Trâu Úy tới bảo vệ Nghê Lam không? Cô ấy có bản lĩnh, cũng quen với Nghê Lam, lại là nữ.
Tôi có thể sắp xếp thân phận trợ lý Nghê Lam cho cô ấy.’
Nắm đấm của Nghê Lam có lợi hại cũng không đánh lại súng.
Lam Diệu Dương hi vọng súng của cảnh sát có thể theo bên cạnh Nghê Lam.
Phía Âu Dương Duệ đồng ý sẽ phối hợp lại với Viên cục.
Anh còn nhắn: ‘Anh cũng phải cẩn thận.
Nghê Lam là chim đầu đàn, hành động nhắm vào cô ấy cũng nhanh hơn chút, nhưng không loại trừ anh cũng gặp nguy hiểm.’
Lam Diệu Dương trả lời: ‘Tôi biết.’
Lam Diệu Dương vẫn trò chuyện trên WeChat, không nói câu nào với Nghê Lam.
Nghê Lam nổi giận, cuối cùng quay đầu lại, gắt gỏng nói: “Anh bận vậy à?”
Giọng điệu này khiến Lam Diệu Dương không thoải mái, cơn giận của anh còn chưa giảm, anh cứng rắn nói: “Đang thu dọn cục diện rối rắm, giải quyết vấn đề.”
“Không gọi điện thoại cho khỏe? Có gì không muốn em nghe sao?”
Lam Diệu Dương lạnh lùng đưa điện thoại cho cô, Nghê Lam liếc nhìn anh, thô lỗ giật lấy điện thoại.
Tưởng cô khách sáo sao? Còn lâu á.
Màn hình điện thoại Lam Diệu Dương đang dừng chỗ đối thoại WeChat với Âu Dương Duệ, Nghê Lam đã đọc, người bên Âu Dương Duệ nhiều, không dễ nói chuyện, đành phải nhắn tin nói, cũng không phải nội dung gì to tát.
Nghê Lam rời khỏi màn hình chat, quay lại trang chủ WeChat, liếc thấy tin nhắn của Hứa Quyên gửi tới, phía trên có một câu: ‘Buổi tiệc không để Nghê Lam nhảy mở màn, chuyện này cũng lấy đại cục làm trọng…’
Chỉ một câu mở đầu, điểm quan trọng phải bấm vào xem mới rõ hết nội dung.
Nghê Lam dừng tay, cô không muốn đọc nữa.
Nghê Lam trả lại di động cho Lam Diệu Dương, “Em không cần vệ sĩ.”
“Chỉ tạm thời thôi.”
“Em không muốn cãi nhau.”
Lam Diệu Dương không nói lời nào.
Lam Diệu Dương im lặng khiến Nghê Lam bực mình, cô quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ.
Rất chán nản, cực kỳ chán.
Một lúc sau đã đến nhà họ Lam.
Trước khi xuống xe Lam Diệu Dương nói với Nghê Lam: “Em về thẳng nhà đi, đừng có đi đâu khác.
Cảnh sát đưa Giang Tân đi rồi, bên Âu Dương Duệ sẽ thẩm vấn ông ta.
Em ngủ sớm một chút, hôm nay cũng mệt rồi.
Có gì mai nói.”
Nghê Lam không nói lời nào, cũng không nhìn anh.
Lam Diệu Dương chờ một hồi, lại chờ đến lúc Nghê Lam nói với anh: “Tiệc tối không cần em nhảy mở màn thì khỏi nhảy, càng tốt.
Em cũng không muốn luyện tập khổ sở.”
Lam Diệu Dương nén giận, không nói gì rồi xuống xe.
Chờ Lam Diệu Dương vào cửa, Trần Châu đang chuẩn bị nổ máy xe, Nghê Lam nói: “Anh Trần, anh ở lại đi.
Xe để em, em tự về.”
Trần Châu do dự.
“Yên tâm, em về thẳng nhà.” Nghê Lam nói, “Bây giờ tình hình không được ổn, bên cạnh anh ấy không có người trông coi không được.”
Anh ấy ở đây dĩ nhiên là chỉ Lam Diệu Dương.
Trần Châu vẫn do dự: “Anh hỏi Lam tổng một chút.”
“Anh hỏi đi.” Nghê Lam ủ rũ, hoàn toàn không có ý định tự mình liên lạc.
Trần Châu gọi điện cho Lam Diệu Dương ngay trước mặt Nghê Lam, nói dự định của Nghê Lam.
Lam Diệu Dương im lặng một hồi lâu, sau đó mới đồng ý: “Ok.”
Trần Châu nghe xong dặn dò của Lam Diệu Dương, cúp điện thoại rồi nói với Nghê Lam: “Lam tổng nói ok.”
Nghê Lam không nói lời nào.
Trần Châu xuống xe.
Nghê Lam cũng xuống xe đi vòng qua ghế lái, Trần Châu lại nói: “Lam tổng kêu em về thẳng nhà, chú ý an toàn.”
Nghê Lam khẽ gật đầu, nói với Trần Châu: “Cảm ơn anh.”
Nghê Lam lái xe rời đi, Lam Diệu Dương đứng trước cửa sổ phòng khách, nhìn xe của cô đi mất.
Anh lại đứng một hồi, sau đó mới quay vào đi tới phòng làm việc.
Quản gia nói Lam Cao Nghĩa đang ở phòng làm việc chờ anh.
Lam Diệu Dương vừa lên lầu vừa lấy điện thoại ra lướt Weibo, xác nhận hiện tại bức ảnh và những lời bình luận liên quan đã xóa, mà kênh truyền thông của điện ảnh Blue và truyền thông của phòng thám tử Nhị Lam Thần cũng đưa ra tuyên bố ảnh là giả, sẽ truy cứu trách nhiệm của người liên quan tung tin đồn vu khống.
Lam Diệu Dương đứng trước cửa phòng làm việc không vào, anh chia sẻ tuyên bố của phòng truyền thông.
Chia sẻ xong anh còn tìm kỹ một số nội dung liên quan.
Có người kêu gào Blue lấy chứng cứ chứng minh bức ảnh là giả.
Có người còn tỏ ra phẫn nộ vì bình luận của mình bị xóa.
Rất nhiều người đang mắng chửi, rất nhiều người đang chất vấn, có người còn nói chờ Nghê Lam tự mình đứng ra giải thích.
Lam Diệu Dương vốn muốn vào tài khoản của Nghê Lam, nói cô chia sẻ tuyên bố của bên phòng truyền thông.
Nhưng sau nghĩ lại, đây không phải phong cách Nghê Lam.
Sự tình thế này, Nghê Lam đã trải qua rồi.
Cô kết duyên với anh, cũng bắt đầu từ scandal trên mạng thế này.
‘Người mới bê bối xuất đạo’ – đây là biệt danh cô dùng khi tự giễu với mọi người.
Nhưng chuyện tương tự lại là lần đầu tiên anh trải qua.
Anh cư xử hơi quá, biểu hiện tệ hại, anh không nên nói câu: ‘Em sớm nghe lời anh ba la ba la,’ đúng là nói lời thừa.
Vậy nên bây giờ anh cũng không nên thay cô đăng nội dung gì, tự cô sẽ quyết định mình muốn nói gì, hoặc không nói gì.
Sau khi Lam Diệu Dương đăng tuyên bố, trong nháy mắt phía dưới Weibo đã có rất nhiều người tràn vào bình luận.
Nói tới nói lui cũng là những lời kia.
Mắng Nghê Lam, kêu bọn họ chia tay, yêu cầu giải thích hình chụp, còn hỏi Nghê Lam trốn đi đâu rồi.
‘Không chột dạ thì trốn làm gì? Nghê Lam nhà các người không phải oán trời oán đất oán dân mạng sao?’
Lam Diệu Dương lại giận dữ tính trả lời gì đó thì cửa phòng mở ra rồi.
Lam Cao Nghĩa nhìn anh: “Đứng ở cửa làm gì?”
Cơn giận của Lam Diệu Dương lập tức giảm đi một ít, anh để điện thoại xuống, đi theo Lam Cao Nghĩa vào phòng: “Con xem Weibo một chút.”
Lam Cao Nghĩa ngồi xuống ghế sofa, khẽ nói: “Tưởng con đi được mấy bước thì cầu thang gãy rồi.”
Lam Diệu Dương không nói gì, anh ngồi xuống ghế sofa đối diện cha mình.
“Bớt nói chuyện trên Weibo đi.” Lam Cao Nghĩa nói với con trai: “Nói nhiều sai nhiều.
Dân mạng chính là vậy, chỉ cần bọn họ không vui, con nói gì cũng sai.
Còn không bằng mắt không thấy tâm không phiền, ổn định lại tinh thần làm việc cho tốt.”
“Dạ.” Lam Diệu Dương khẽ gật đầu.
“Vậy chuyện tấm hình kia là thế nào?”
Lam Diệu Dương trầm ngâm một lúc: “Tụi con đang giúp cảnh sát tra án, là bên nghi phạm làm ra.
Chi tiết thì con không thể nói, nhưng Nghê Lam chưa từng làm chuyện đó.
Cô ấy đi bên cạnh con suốt.
Tối nay tụi con cùng nhau hành động.”
Lam Cao Nghĩa trầm mặc hồi lâu, im lặng đến nỗi tim Lam Diệu Dương cũng bị treo lơ lửng.
Sau đó Lam Cao Nghĩa đứng dậy đi qua bàn bên kia, cầm một khay trà đi lại.
Lam Diệu Dương vội vàng đỡ lấy, pha một ly trà cho cha và mình.
Lam Cao Nghĩa nhấp một ngụm trà nhỏ, lúc này mới nói: “A Dương, con cũng biết, ba với mẹ không có gì với Nghê Lam.
Con bé có một gia đình khiến người ta tôn kính, bản thân con bé cũng rất có bản lĩnh.
Tuy tới giờ ba mẹ vẫn cảm thấy tụi con không thực sự phù hợp với nhau…”
Ông dừng lại, cân nhắc dùng từ: “Yêu đương là chuyện của các con, ba với mẹ là người lớn, chỉ dùng kinh nghiệm sống từng trải cho con tham khảo.
Mẹ của Nghê Lam cũng có thái độ như vậy, có lẽ thoải mái hơn ba mẹ một chút, nhưng chung quy ý kiến cũng là các con có cuộc sống của các con, tự bản thân các con sống cho thoải mái là được.”
“Con biết.” Lam Diệu Dương trả lời: “Cảm ơn ba mẹ.”
Lam Cao Nghĩa khẽ gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Mẹ con vẫn luôn lo lắng sắp xếp chuyện của Nghê Lam trong lễ kỷ niệm của tập đoàn, không phải là khiêu vũ có vấn đề hay không, cũng không phải vấn đề thể diện, mẹ con nghĩ cho các con chút không gian.
Không muốn một chuyện vốn dĩ là tốt lại biến thành chuyện mọi người soi mói các con.
Coi như các con có thể chịu đựng, nhưng cũng không cần thiết.
Xuất phát điểm của mẹ con là tốt, hi vọng các con có thể hiểu.”
Lam Diệu Dương nhớ tới giọng điệu nặng nề của Nghê Lam khi rặn ra câu hờn dỗi nói không khiêu vũ càng tốt, tim anh nhói lại.
Kỳ thật anh chưa đọc đoạn tin nhắn kia của Hứa Quyên, cũng không có thời gian trả lời điện thoại.
Anh nói với Lam Cao Nghĩa: “Con sẽ nói chuyện này với Nghê Lam.”
Lam Cao Nghĩa lại nói: “Mẹ con suy nghĩ chuyện này không phải ngày một ngày hai, nhưng đúng hôm nay nói tới chuyện tiệc kỷ niệm với người khác, có người lại hỏi, mẹ con mới hạ quyết tâm quyết định chuyện này.
Kết quả là con cúp máy, về sau lại xảy ra chuyện ảnh chụp, lúc đó con nói con đang bận, hiển nhiên mẹ con liên tưởng tới chuyện không hay, liền nói ba liên lạc với con một chút, gặp mặt tâm sự.”
Lam Diệu Dương vội nói: “Con không sao.
Chỉ là lúc đó đang xử lý vụ án với Nghê Lam, không tiện lắm.”
Lam Cao Nghĩa lại im lặng một hồi rồi nói: “Đây cũng là lo lắng của ba với mẹ.
A Dương, con với Nghê Lam không giống nhau.
Con bé lớn lên trong nguy hiểm, nhưng con thì không.
Nói theo cách nào đó, các con là người của hai thế giới.”
Tâm trạng Lam Diệu Dương nặng nề.
“Các con vì sự tươi mới và cảm xúc mãnh liệt mới quen nhau, nhưng tươi mới thì cũng sẽ qua đi, cảm xúc mãnh liệt rồi cũng mất.
Kế hoạch cuộc sống của các con, lối sinh hoạt không hề giống nhau, chỉ là mâu thuẫn chưa bộc phát mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân ba mẹ vẫn giữ thái độ dè chừng tình cảm thắm thiết của hai đứa.
Cho tới bây giờ ba mẹ cũng không có gì giấu diếm được con, con yêu ai thì đương nhiên tự con quyết định, nhưng trước mắt ba mẹ cũng không quá kỳ vọng vào tương lai của con với Nghê Lam.
Sự chênh lệnh của hai đứa quá lớn.”
Lam Diệu Dương cầm ly trà uống xong, lại rót đầy ly cho cha anh và anh.
Lam Cao Nghĩa nhìn ra con trai không vui, nhưng ông vẫn tiếp tục nói: “Trước kia con cũng từng nói, để anh trai con yên tâm vẽ tranh, để chị gái con quản lý sự nghiệp của chồng, chuyện kinh doanh trong nhà do con gánh lấy.
Giờ con có thay đổi suy nghĩ không?”
“Không có.” Lam Diệu Dương trả lời rất nhanh.
“Vậy thì, phòng thám tử Nhị Lam Thần là thế nào?”
Nhất thời Lam Diệu Dương nghẹn lại.
“Nghê Lam không phải là một nghệ sĩ phù hợp, con bé quả thực có hứng thú làm nghệ sĩ sao? Hàng ngày con bé làm gì? Nghệ sĩ phải có tác phẩm.
Còn con nữa, con đang làm gì? Con phải quản lý công ty, về sau còn quản lý một tập đoàn.
Con muốn chạy theo con bé khắp nơi tra án, làm tổng giám đốc thám tử sao?”
Lam Diệu Dương lại nghẹn thêm lần nữa.
Làm tổng giám đốc thám tử không được sao? Nghê Lam làm nghệ sĩ thám tử không được sao?
“Tụi con cứ sinh hoạt như vậy thì có thể duy trì trong bao lâu? Các con có dự tính lâu dài gì chưa?”
Câu hỏi này của Lam Cao Nghĩa khiến Lam Diệu Dương không cách nào trả lời, nhưng trong đầu Lam Diệu Dương bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Nghê Lam, nếu là cô, chắc chắn cô sẽ nói: “Có tiền rồi dự tính làm gì?”
Lam Diệu Dương bị chính Nghê Lam trong đầu chọc cười, nét mặt và giọng điệu của cô anh đều thấy rất rõ ràng.
Lam Cao Nghĩa nhăn mày: “Lời ba nói có gì mắc cười hả?”
“Không phải.” Lam Diệu Dương nhanh chóng nghiêm túc lại, “Vừa rồi con hơi thất thần.”
Lam Cao Nghĩa: “…”
“Xin lỗi ba.
Ba nói đi.”
Lam Cao Nghĩa không muốn nói, trước kia con trai ông không như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...