Văn Phòng Số Mười Hai
Hàn Văn Dật có thói ở sạch.
Thói quen này không phải có từ lúc nhỏ mà dường như là vào một năm sơ trung hay cao trung nào đó, đột nhiên anh bắt đầu trở nên rất thích sạch sẽ, một ngày phải rửa tay mười bảy mười tám lần, còn phải dùng xà phòng tẩy rửa.
Nhiều chỗ bên ngoài không cung cấp xà phòng, anh liền tự hình thành thói quen mang giấy và xà phòng của riêng mình.Anh rất nghiêm túc rửa tay bằng xà phòng ba lần, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt thù hận vì bị áp bức của Tiền Tiền trong gương.Anh nhướng mày.“Anh bạn này, điều gì đã làm anh rời bỏ chủ nghĩa đế quốc vạn ác của Mỹ quay về với vòng tay mẫu quốc vậy?” Vẻ mặt Tiền Tiền u oán, “Là tiếng gọi của chủ nghĩa cộng sản gọi anh về sao?”Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Hàn Văn Dật sang Mỹ du học nhiều năm, mỗi năm cũng có trở về mấy bận.
Hiện giờ Tiền Tiền nhìn anh, tuy rằng có một nửa xa lạ nhưng cũng còn một nửa quen thuộc.
Vừa rồi ở trong phòng, đứng trước mặt các trưởng bối cô cũng giả bộ rất thành thật, mới vừa thoát khỏi tầm mắt trưởng bối cô liền không khách khí nữa.“Thế nào?” Hàn Văn Dật lấy ra hai tờ khăn giấy lau khô tay, “Không hoan nghênh anh trở về sao?”“Đương nhiên là không hoan nghênh.” Tiền Tiền bĩu môi, “Anh mà về giống như cho mẹ em một cái tọa độ để đối chiếu tham khảo vậy.
Sau này mẹ em còn vừa mắt em chỗ nào nữa?”Hàn Văn Dật nhún vai, tỏ vẻ mình cũng bất đắc dĩ lắm.Anh cũng biết mẹ của Tiền Tiền xem anh là “con nhà người ta”.
Không riêng gì mẹ của Tiền Tiền mà trong cả khu nhà, có không ít bậc cha mẹ lấy anh làm tấm gương giáo dục con cái, kết quả là anh đã không biết bao nhiêu lần bị lũ trẻ trạc tuổi trong khu nhà nhìn không vừa mắt.Anh có thể làm gì khác đây? Chẳng lẽ phải thi rớt tất cả kỳ thi, hay là đi giáo dục cha mẹ nhà người khác? Ở tuổi đó, dường như anh làm cái gì cũng không thích hợp.“Ở trên cao lạnh lắm.” Hàn Văn Dật nửa thật nửa giả mà cảm thán.“…” Tiền Tiền ném cho anh cái nhìn xem thường, “Nếu người ta khen ngợi anh thì anh phải biết ngại ngùng chứ.
Làm người sao có thể thiếu khiêm tốn như vậy?”Hàn Văn Dật vẫn dửng dưng rút ra hai tờ giấy lau tay.
Tiền Tiền thực sự không thể nói anh cái gì: Người ta ưu tú như vậy, nếu cố chấp tỏ ra khiêm tốn, ngược lại còn có vẻ rất không chân thành… Trên đời này sao lại có người thiếu đánh như vậy?“Năm nay em tốt nghiệp à?” Sau khi Hàn Văn Dật lau khô tay, anh chuyển chủ đề.Tiền Tiền chớp chớp mắt một chút: “…Ừm.”Hàn Văn Dật dường như đã nhận ra sự mất tự nhiên của cô, anh nhìn cô chằm chằm thêm hai giây.“Công việc đã quyết định được chưa?” Anh hỏi.“Vẫn đang tìm.”“Vậy em định làm gì?” Hàn Văn Dật tiếp tục hỏi.Tiền Tiền hơi do dự một chút.
Cô học nghệ thuật thiết kế, kỳ thật có khá nhiều hướng làm việc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...