Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

“Dù sao bọn họ đều là người tốt mà, chỉ là thỉnh thoảng có hơi mê tín chút thôi ha ha……” Thước Cần bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, ý đồ lừa gạt qua mắt anh hai.

Nhưng Thước Thừa Dụ là ai, lời nói ba hoa của hắn Thước đổng một chữ cũng không tin. Nhìn thấy rõ ràng em trai mình đang có ý bao che cho người ta, Thước Thừa Dụ cũng không truy vấn tiếp nữa, chỉ dặn dò: “Tổ tông gạo kê, em là bảo bối trong nhà chúng ta, chỉ cần thằng nhóc em đảm bảo bình an, anh hai sẽ không truy cứu bí mật của Thiều Khuynh Tri.”

Thước Cần cầu còn không được, thề thốt cam đoan bản thân cực kỳ an toàn vô cùng vui vẻ.

“Tây Như cũng tham dự vào chuyện của bọn họ?” Mặc dù không nói ra, nhưng Thước Thừa Dụ vẫn cảm thấy việc hôm đó trên trời xuất hiện phượng hoàng, trong trà lâu phát ra ánh sáng kỳ lạ và việc Yến Tây Như đồng thời xuất hiện ở đó hoàn toàn không phải là trùng hợp.

“Anh không hỏi em còn tưởng anh vì theo đuổi vợ cái gì cũng bất chấp hết chứ.” Thước Cần cuối cùng cũng có cơ hội lên án.

“Nếu cậu ấy chưa lún sâu vào, anh sẽ tìm cách ngăn cản. Mặc kệ trước đây Tây Như có lai lịch như thế nào, sau này nhất định là người của Thước gia, cho nên phải giám sát chặt chẽ một chút.”

Thước Cần im lặng không đáp. Ha ha, anh hai à, chỉ sợ chị dâu cũng là đại nhân vật trong giới yêu quái giống như Thiều Khuynh Tri thôi…

Thước Thừa Dụ lại dặn dò thêm hai ba câu rồi cúp máy.

Thước Cần hiểu rõ tính cách anh trai mình. Anh hai trước mặt vui vẻ cúp máy, sau lưng chắc chắn sẽ cho người tìm mọi cách điều tra ngọn nguồn. Về phần Yến Tây Như, anh hai sẽ không để ý đến bối cảnh thân phận của người nọ, dù sao cuối cùng thân phận của Yến giáo sư cũng chỉ có một: Nhị thiếu phu nhân Thước gia.

Nghĩ đến đây, Thước Cần nhịn không được ngửa đầu cười ha ha thành tiếng, cực kỳ muốn nhìn biểu cảm trên bản mặt già nua của cha già lúc nhìn thấy vị “con dâu” khủng bố này!

Nhưng mà, rõ ràng ban nãy hắn còn muốn tìm người chia sẻ bí mật kinh thiên động địa về những chuyện quỷ dị mà bản thân phải trải qua, nhưng đến khi có người hỏi thì lại không nói ra miệng được. Trong đầu Thước Cần có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang, ví dụ như nếu nói ra thì có ảnh hưởng gì đến Thiều Khuynh Tri không, có thể làm ảnh hưởng đến trật tự nguyên bản của vạn vật không, liệu có gây thương tổn cho bọn họ không… Người ta nói lâu ngày sinh tình, ngu người ở giữa một đám sinh vật kỳ dị, lâu ngày hắn cũng đã dần dần không coi bọn họ là người lạ, ngược lại còn có cảm giác thân thuộc như người nhà, muốn vì bọn họ mà cất giữ những bí mật này.

Còn những người đó, không biết bọn họ coi hắn là gì?

“Thước Cần, sắp xếp lại mấy ngăn tủ đằng kia đi.”

“Thước trợ lý, bàn số 2 gọi một bình Phổ Nhĩ (1), nhanh đi lấy trà cho khách đi.”


“Gạo kê, đi hái trái cây với tôi đi?”

Thước Cần: QAQ Các người quả nhiên coi tôi như lao động giá rẻ…

Thiều Khuynh Tri không biết từ đâu biến ra một cái gùi trúc, đưa cho hắn: “Đi giúp Cửu Nguyệt hái trái cây, cô ấy là phụ nữ, những người khác có thể tự làm được.”

Thước Cần yên lặng nhận lấy gùi trúc đeo vào lưng, vừa đi vừa có ảo giác như đang hát bài “Cái giỏ nhỏ”. (2)

Ninh Cửu Nguyệt thuận tay ném vào trong gùi trúc một chiếc ô, lôi kéo hắn: “Đi mau, đi mau lên nào!”

Đi vào khu vườn sau to như cánh rừng của trà lâu khoảng 10 phút, hai người dừng lại trước một cây đại thụ thẳng tắp, tán cây che trời. Thước Cần ngửa cổ nhìn, cành cây thấp nhất cũng phải cách mặt đất hơn mười mét, loại độ cao kinh hồn này thì hái quả kiểu gì? Chẳng lẽ bay lên hái?!

Ninh Cửu Nguyệt rút ô ra đưa cho hắn: “Cậu đứng dưới này chờ, lát nữa lúc nhặt nhớ nhanh tay một chút.”

Nhặt? Thước Cần hoang mang nhìn cỏ dại mọc dài trên mặt đất.

Chờ hắn ngẩng đầu lên, Ninh Cửu Nguyệt đã không thấy đâu nữa.

“Cửu Nguyệt!” Thước Cần kinh hãi nhìn xung quanh khắp mọi nơi.

“Gào cái gì, tập trung vào, một quả cũng không được để sót.” Một giọng nữ lanh lảnh từ trên cao vọng xuống.

Thước Cần ngửa cổ 90 độ, cuối cùng cũng phát hiện ra một bóng người ngồi trên chạc cây cách mặt đất tạm coi là gần nhất.

Hắn kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, mẹ ơi đừng bảo là cô bò lên đấy nhé!


“Mở ô ra.” Ninh Cửu Nguyệt kêu lên.

Ô? Trời không trời mưa cũng không có tuyết, mở ô làm gì? Thước Cần khó hiểu tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một chấm đen.

Chấm đen càng lúc càng gần, càng lúc càng phóng đại, cuối cùng……

“Á! Có bom!”

Thước Cần bị quả màu đen kia rơi thẳng vào giữa mặt, trước mắt chỉ toàn là sao bay đầy trời.

Bây giờ hắn biết gì sao phải mở ô rồi……

“Chàng trai đi hái trái cây, trên lưng đeo một cái gùi trúc~~~” Thước Cần vừa giương ô ngăn cảm “bom” màu đen từ trên cây rớt xuống, vừa ngân nga cải biên bài “Tiểu cô nương hái nấm” (3), bắt đầu vất vả cần cù nhặt trái cây.

Trái cây đập vào tán ô văng ra khắp nơi, phạm vi càng lúc càng rộng.

“Này, chị gái à có thể ném nhẹ nhẹ một tí được không?” Thước Cần hét to một tiếng, cắm đầu đuổi theo một quả đen đen tròn xoe to bự lăn vào lùm cây cách đó không xa.

Hắn mò mò nửa ngày trong bụi cây cũng không thấy quả ban nãy đâu. Kỳ quái, rõ ràng lăn vào đây mà…

Trong lúc Thước Cần đang tập trung tìm kiếm, phía trước đột nhiên vang lên vài tiếng tặc tặc, càng lúc càng gần. Hắn lùi về sau hai bước định xoay ô ra chắn trước người, kết quả chỉ thấy một con gà ì ạch đi ra khỏi bụi cỏ, vừa đi vừa kêu “Tượng xà!”. (4)

Thế quái nào lại gặp mày! Thước Cần hoàn toàn không có ấn tượng vui vẻ gì với loài sinh vật kỳ dị này từ lần gặp trước.


Tượng xà dường như cũng bị hoảng sợ, dừng khựng lại nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, sau đó lập tức cong mông chạy mất, y như thấy quỷ.

Vừa nhìn đã thấy chỉ số thông minh thấp rồi, gặp một lần rồi mà còn không nhớ! Thước Cần lầm bầm  hai tiếng, tiếp tục công cuộc tìm kiếm của mình.

Tìm mãi cuối cùng cũng thấy. Cái quả to đùng tròn xoe kia không ngờ lại lăn xa như thế, nằm bên cạnh một tảng đá đen thui rất dài.

Thước Cần chật vật gạt bớt đám cỏ tiến về phía trước. Hắn đưa tay dụi dụi mắt, lạ thật, lẽ nào đi lâu quá nên hoa mắt? Sao lại có cảm giác như tảng đá kia đang chuyển động nhỉ…

Bước thêm hai bước, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ, tảng đá kia đúng là đang chuyển động, trông giống như đang trượt trên đất. Nhưng mà… có phải là hơi dài quá rồi không, sao trượt mãi vẫn không thấy hết thế này……

Trong lòng Thước Cần dâng lên một loại dự cảm cực kỳ không ổn, hắn rón rén chuẩn bị chạy ngược về đường cũ. Lúc này, tảng đá dài ngoằng kia vặn vẹo một chút, giữa không trung vươn ra một cái đầu thật lớn, lao thẳng về phía quả tròn. Vèo một cái, một bóng đen chợt lóe lên, nơi ban nãy còn có quả tròn bây giờ đã hoàn toàn trống không.

Cái đầu to bằng nửa cái xe tải kia dường như vẫn chưa ăn đủ no, đầu lưỡi dài mảnh xẻ đôi phun ra nuốt vào, con ngươi màu đồng dựng thẳng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Thước Cần. Thước Cần run rẩy nhìn đôi mắt to như cái bát kia, không cần phiên dịch trong đầu cũng tự động hiểu được hàm ý của sinh vật nọ: Cái này so với trái cây có vẻ ăn no hơn này.

“Mẹ ơi! Đại xà yêu! Trăn ăn thịt người! Cứu mạng!” Một tiếng gào này của hắn kinh động đến vô số chim thú trong rừng, tất cả như ong vỡ tổ ào ào đổ ra đi theo Thước Cần cùng nhau chạy trối chết.

Con rắn lớn phía sau căn bản không tốn bao nhiêu sức lực, chỉ cần vươn dài cổ ra cũng đủ ngoạm đứt mông hắn.

Thước Cần cả mật xanh mật vàng gì đều sắp phun ra sạch, nước mắt nước mũi giàn giụa gào lên: “Thiều Khuynh Tri! Ông đây có thành quỷ cũng phải lôi anh theo! Đồ tư bản khốn khiếp! Aaaaaaaaaaa……….”

Aaa… A… A?! Thước Cần còn chưa hét xong đã thấy mình bay lên cách xa mặt đất hơn 20 mét. Hắn kéo kéo cổ áo, ngẩng đầu chật vật nhìn người phía trên: “Cửu Nguyệt —— ặc, đừng túm cổ áo, không, thở, được.”

Ninh Cửu Nguyệt mắt điếc tai ngơ, tiếp tục xách cổ áo Thước Cần nhảy ra khỏi rừng. Chỉ mất vài giây hai người đã ra đến cửa, vừa ra đến nơi Ninh Cửu Nguyệt lập tức buông tay quẳng hắn xuống.

“Aaa……” Thước Cần cứ thế rơi tự do từ độ cao 20 mét, hắn thét chói tai một tiếng, cắm đầu lao thẳng xuống người Thiều Khuynh Tri đang đứng ở cửa, lọt thỏm trong lòng y.

Đỡ thế này thà không đỡ còn hơn! Ngã vào người boss thì khác quái gì ngã lên tảng đá, suýt nữa thì đi đời cái khung xương rồi QAQ Thần kinh hỗn loạn xương sườn tán loạn, Thước Cần hai chân mềm nhũn, bất động nằm quay đơ trong ngực Thiều Khuynh Tri.

Chân mày Thiều Khuynh Tri hơi nhíu lại, dường như có chút không quen muốn đẩy người ra. Đứa ngốc cũng biết lúc nguy cấp thế này phải ôm đùi ai, Thước Cần giả chết gắt gao túm chặt thắt lưng y, kiên quyết không leo xuống.

“……” Hai tay Thiều Khuynh Tri cứng ngắc giữa không trung, sau một lúc lâu cuối cùng vẫn thả xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái trên lưng hắn.


“Là Ba xà!” Đỗ khâm gầm lên một tiếng, nhảy ra phía trước, chặn ngay trước mặt con Ba xà đang đuổi theo về phía này.

Hù chết người nhưng vẫn muốn nhìn…… Thước Cần lén lút quay đầu lại, mắt hé ra một cái khe.

Ba xà cong nửa thân trên, cái lưỡi tím đỏ phun ra nuốt vào liên tục, vừa nhìn đã biết là muốn tấn công. Đỗ Khâm đứng trước mặt nó vẫn bất động, không biết đang tính toán cái gì. Một người một rắn cứ như thế trừng mắt nhìn nhau, nửa ngày cũng không thấy nhúc nhích.

Làm ơn quan tâm đến tâm tình người xem một chút có được hay không! Đừng có mà liếc mắt đưa tình với nhau nữa, có biết người bên ngoài gấp sắp chết rồi không hả! Thước Cần tim sắp nhảy lên đến tận họng, chỉ sợ con Ba xà kia nhoằng một cái nuốt luôn cả Đỗ Khâm vào bụng.

Đúng lúc này, Đỗ Khâm đột nhiên di chuyển, nhảy dựng lên cao cách mặt đất hơn hai mét, cứ thế lơ lửng đứng giữa không trung. Ba xà lao cả người đến, cái đuôi thô to hung hăng vung vẩy trên mặt đất, khiến cho mặt đất cũng bất đầu chấn động kịch liệt.

Thước Cần cũng bị chấn động khiến cho hơi run lên, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Thiều Khuynh Tri, chỉ thấy sắc mặt y vẫn bình tĩnh như thường, không một gợn sóng, khí thế bất động như núi. Cảm nhận được hô hấp vững vàng từ lồng ngực y truyền đến, hoảng loạn trong lòng Thước Cần cũng từ từ biến mất, hô hấp dần dần bình ổn lại.

Thế nào mà hắn lại quên mất boss vô lương tâm nhà mình được cơ chứ, có y ở đây, mười con ba xà gộp lại cũng không to bằng đùi y! Ở đâu có boss ở đó không lo chết! Thước Cần sống chết ôm chặt thắt lưng Thiều Khuynh Tri, đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

La Phú Quý nấp ở sau cửa thò đầu nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài, vung đuôi chạy vào trong. Không ổn, có chuyện lớn rồi, phải nhanh đi tìm quản lý về!

___________

Chú thích:

(1) Trà Phổ Nhĩ (普洱茶): Trà Phổ Nhĩ là một loại trà được làm từ trà đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao. Nguồn gốc của trà Phổ Nhĩ xuất phát từ Vân Nam, Trung Quốc. Do sản xuất tại thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam nên mới có tên gọi này. Trà Phổ Nhĩ có thể chia làm hai loại, một loại trải qua quá trình gia công phơi khô đơn giản thường được gọi là “Phổ Nhĩ Sống”, loại khác trải qua quá trình ủ lên men kỹ mà ra gọi là “Phổ Nhĩ Chín”. Sức hấp dẫn lớn nhất của Trà Phổ Nhĩ là đặc điểm các để lâu càng thơm. Thường thì, Trà Phổ Nhĩ sống để tầm 10 năm mới uống sẽ cho hương vị thơm ngon nhất, còn Trà Phổ Nhĩ chín tốt nhất để 2 hay 3 năm sau mới uống mới có vị ngon nhất.

(2) Cái giỏ nhỏ (小背篓): một ca khúc mang hơi hưởng gian dân Trung Quốc, Âu Dương Thường Lâm viết lời, Bạch Thành Nhân soạn nhạc.

(3) Tiểu cô nương hái nấm (采蘑菇的小姑娘): bài hát thiếu nhi Trung Hoa cổ điển, sáng tác năm 1982.

(4) Tượng xà: con gà tự công tự thụ =)) xem lại chú thích chương 5.

(5) Ba xà: xem lại chú thích chương 12.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui