Ngày hôm sau, Triệu Phương Cương không xuất hiện ở phòng làm việc, lúc mới đầu Đồ Tiểu Ninh không để tâm lắm, lúc ăn cơm Hứa Phùng Sinh nhắc một câu, “Mới sáng sớm lão đại bảo anh ấy đến sân bay đón con gái của Nhậm cục trưởng gì gì ấy.”
“Sân bay? Con gái? Bảo anh ấy đi?” Nhiêu Tĩnh hỏi liền ba câu, sau đó cười, “Lão đại cũng thật tin tưởng anh ấy nhỉ, con gái của Nhậm cục trưởng mới là sinh viên đại học, luôn học ở Úc.”
Cục tài chính, vậy có thể là người đứng đầu trong số các khách hàng chính phủ lớn của ngân hàng, từ mấy người làm mấy việc lặt vặt, lên đến trưởng bộ phận hoặc thậm chí là giám đốc đều phải tâng bốc, phục vụ tận tình, tuyệt đối không được có sơ xuất.
“Có vẻ gần đây không có tiết học, muốn đi thực tập để va chạm với xã hội thêm.” Hứa Phùng Sinh lại nói
“Dù sao đều là ông lớn, đến thì đến thôi, thực tập thì cũng chỉ vài tháng, cùng lắm thì bộ phận chúng ta lại có thêm một cô công chúa thôi.” Nhiêu Tĩnh lại chọn món ăn, “Kỷ tổng thật biết làm người, con gái cục trưởng người ta lúc nào về nước cũng biết luôn, ngày đầu tiên đã phái tài xế đi đón, lại sắp xếp thực tập ở bộ phận chúng ta, nâng niu người ta như ngọc trong lòng bàn tay, chiêu này còn tốt hơn là bảo lúc chúng ta đi nói những lời tâng bốc, thật không hổ danh là lão đại, bày mưu tính kế từng bước thật thận trọng.”
“Ở độ tuổi của anh ấy, mà đã có được những hiểu biết như vậy, tiền đồ sau này là không thể ước chừng được.” Hứa Phùng Sinh cũng tán đồng.
“Vì vậy mà đến người chuyên cậy tài lên mặt như Triệu Phương Cương mà cũng can tâm tình nguyện chạy việc vặt chứ, đã thế còn vui vẻ hí hửng nữa là đằng khác, nếu đổi lại là trước đây, có mười cái đầu trâu cũng không kéo nổi anh ấy.”
Đồ Tiểu Ninh im lặng ăn cơm, từ lúc anh đến DR luôn đổi mới cách nhìn nhận của mọi người, càng ngày càng xuất sắc, ngày càng chói lóa, cứ như vậy sau này lên chức cũng rất nhanh, mức lương hàng năm cũng sẽ rất cao, nhưng cô lại có vẻ không vui giống như tưởng tượng.
“Tối nay Tiểu Triệu dẫn em đi gặp bạn học của cậu ta ở đâu vậy?” Nhiêu Tĩnh đột nhiên hỏi cô.
“Vẫn chưa nói.” Cô trả lời.
“Nhìn qua thì có vẻ cũng rất tốt.”
“Vầng.”
Thế rồi cả ngày nay Đồ Tiểu Ninh cũng không thấy bóng dáng Triệu Phương Cương, cho đến khi tan làm anh ấy mới gọi điện thoại cho cô, trong điện thoại rất ồn.
“Tiểu Đồ, hay là hôm nay em tự đi gặp mặt bạn học của anh nhé.” Giọng anh ấy khá là to.
Đồ Tiểu Ninh bỏ điện thoại ra xa một chút, “Anh Tiểu Triệu, anh không đi thì em cũng không đi đâu.”
Triệu Phương Cương cho rằng cô ngại, thở dài, “Được rồi, vậy hôm nay tạm hủy nha, để anh hẹn lại lịch với cậu ta.” Lại không nhịn được oán trách, “Lão đại giao cho anh việc cũng hay ghê, nói là đến đón người, cuối cùng thành ra phải hầu hạ cả ngày luôn, đi ăn, đi chơi các kiểu! Cô thiên kim tiểu thư này còn đòi đến trung tâm thành phố chơi, ôi trời ơi chỗ này ồn quá, não ông đây sắp bị nổ tung rồi.”
“Anh Tiểu Triệu, tiền xu chơi game đâu? Em muốn gắp thú bông.” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng một cô gái trẻ, còn khá ngọt ngào.
“Ồ, ồ.
Anh ở bên này, đến đây đến đây.” Triệu Phương Cương nói xong lại quay qua chào hỏi Đồ Tiểu Ninh, “Anh lại tiếp tục đi hầu hạ công chúa đây, chuyện kia đổi ngày khác nhé.”
Đồ Tiểu Ninh chỉ chờ có vậy, “Dạ, vậy anh bận việc của anh đi, anh Tiểu Triệu.”
Ai mà biết được đổi ngày khác là một hôm nào đó xa vời, cái cô công chúa mới đến thực tập có khả năng được người nhà bảo vệ quá tốt, tâm tư con trẻ con ngây thơ trong sáng, đồng thời không hề cố ý tỏ ra kiêu ngạo như tưởng tượng.
Ngược lại là một cô bé có hiểu biết, chính là chơi hết mình, nói là đến học tập này nọ thực ra là đến giết thời gian ứng phó gia đình, hơn nữa, cô ấy cứ bám lấy Triệu Phương Cương, chỉ định muốn học hỏi Triệu Phương Cương, Triệu Phương Cương còn chưa kịp đồng ý cô ấy đã một câu sư phụ hai câu sư phụ rồi, khiến mọi người không nhịn được cười.
“Phương Cương, vậy thì anh cứ dẫn dắt Tiểu Nhậm đi.” Kỷ Dục Hằng cuối cùng dặn dò.
Họ tên cô ấy là Nhậm Đình Đình, người đúng như tên vậy, quả thật suốt ngày líu lo không ngừng nghỉ.
Triệu Phương Cương sợ nhất là phiền phức, ai biết lại rước phải phiền phức lớn này, đúng là đang làm khó anh ta rồi, “Lão đại, lão đại suy nghĩ lại đi.”
Kỷ Dục Hằng nhìn anh ấy một cái, “Giúp đỡ cô ấy hai tháng, thì có được dự án trị giá hai trăm triệu của chính phủ, anh tự chọn đi.”
Triệu Phương Cương không chút do dự phản bội lương tâm, “Giúp, giúp, giúp, tôi giúp.” Sau đó quay đầu rời khỏi phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng.
Nhậm Đình Đình thật ra cũng không phiền lắm, nếu so sánh với Đường Vũ Hủy thì hợp cạ hơn nhiều, lúc Triệu Phương Cương không ở công ty sẽ nhờ Đồ Tiểu Ninh đưa cô ấy đi căng tin ăn cơm.
“Sư phụ em đâu?” Cô nhóc Đình Đình vừa ngồi xuống đã hỏi.
“Anh ấy có rất nhiều việc, đang bận ý mà.” Nhiêu Tĩnh nói với cô ấy.
“Vậy tại sao anh ấy không dẫn em đi cùng?” Cô chọc chọc đũa lại hỏi.
Nhiêu Tĩnh cười cười nói, “Bây giờ là thời gian riêng tư, anh ấy không tiện lắm đó mà.”
Bà chị già cô đối với Nhậm Đình Đình cũng coi như là khá hòa nhã rồi, ai bảo người ta là tiểu công chúa cơ chứ.
“Anh ấy có bạn gái rồi ạ?” Nhậm Đình Đình có vẻ không vui.
Đồ Tiểu Ninh thầm nghĩ mới có mấy ngày, Triệu Phương Cương cũng khá đấy nhỉ, sau đó hắng giọng nói, “Vẫn chưa.”
Tiểu công chúa lại vui vẻ, “Thật ạ?”
“Tiểu Nhậm, em thấy sư phụ em có chỗ nào tốt?” Qua một lúc Nhiêu Tĩnh không nhịn được hỏi dò cô ấy, cô vốn cho rằng vị công tử đào hoa Triệu Phương Cương sẽ muốn trêu ghẹo cô gái ngốc nghếch này, thật không ngờ bây giờ lại ngược lại, cô bé này ấy vậy mà lại nảy sinh tình cảm với anh ấy trước.
Cô gái ngây thơ nói, “Chỗ nào cũng tốt ạ, tính cách anh ấy vừa tốt lại còn nhẫn nại, còn đẹp trai nữa.”
Nhiêu Tĩnh với Đồ Tiểu Ninh lại nhìn nhau, Nhiêu Tĩnh cười trêu chọc, “Đẹp trai? Có đẹp trai bằng Kỷ tổng không?”
Cô cảm thấy cô bé này vẫn chưa bước chân ra ngoài xã hội nên mắt thẩm mỹ có chút vấn đề, hoặc có thể là do cô đã nhìn Triệu Phương Cương suốt mấy năm nay, nên cảm thấy anh ta khá bình thường.
Nhậm Đình Đình còn nghĩ một cách kĩ càng, sau cùng nói, “Đẹp trai mà, em thấy anh ấy đẹp trai hơn Kỷ tổng.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy so sánh Kỷ Dục Hằng mà lại xếp anh thứ hai, quả nhiên trong mắt người tình hóa Tây Thi, tất nhiên Triệu Phương Cương cũng khá đẹp trai, chỉ là trong mắt người bình thường đều sẽ cảm thấy khá lép vế so với Kỷ Dục Hằng.
“Được thôi, Triệu Phương Cương lại có thêm một người hâm mộ không có não rồi, xem anh ấy sẽ có kết cục thế nào.” Nhiêu Tĩnh nhân lúc Nhậm Đình Đình chăm chú ăn cơm rồi thì thầm với Đồ Tiểu Ninh.
Đồ Tiểu Ninh cũng cười, “Em thấy rất tốt.”
Như vậy rất tốt, Triệu Phương Cương có thêm một phiền phức thì sẽ không có thời gian tìm cô làm phiền nữa.
Mẹ chồng lại bắt đầu một đợt hóa trị mới, Đồ Tiểu Ninh chỉ cần không tăng ca sẽ chạy đến bệnh viện, bất kể mưa nắng, đến y tá còn khen ngợi cô hiếu thuận.
Giường bên cạnh nói, “Cô giáo Ngô, con trai cô gần đây bận à, không thường xuyên đến đây như trước nữa.”
Mẹ chồng nhìn Đồ Tiểu Ninh đang gọt táo cho mình, cố ý nói, “Tôi bây giờ chỉ có con dâu, không có con trai.”
Đồ Tiểu Ninh yên lặng đút từng miếng táo đã cắt nhỏ cho mẹ chồng ăn, mẹ chồng đột nhiên thở dài.
“Sao vậy mẹ?”
“Các con sắp về quên tổ chức tiệc rượu mà mẹ lại không thể đi được, mẹ thật giận cái cơ thể này.”
Mẹ chồng vốn dĩ muốn đi, chỉ là bác sĩ nói đường huyết và huyết áp của bà không được tốt, mỗi ngày đều phải dùng thuốc cho đến khi hồi phục hẳn mới tiếp tục hóa trị, không kiến nghị rời bệnh viện.
Đồ Tiểu Ninh xoa bóp chân cho mẹ chồng, “Cũng chỉ có hai bên họ hàng, đơn giản ăn bữa cơm, đi cũng chỉ có ồn ào, bây giờ mẹ vẫn cần phải tĩnh dưỡng.”
“Có những họ hàng nào vậy?” Mẹ chồng hỏi.
“Cha con có một người anh trai, anh họ con đi Canada du học, sau khi lấy được thẻ xanh thì cũng theo anh ấy sang bên đó định cư rồi, ông bà nội con cũng ra đi sớm, vì thế họ hàng bên nội cũng không có mấy ai thân thích, chủ yếu là họ hàng bên ngoại, trên mẹ con còn có một anh và một chị, dưới thì có một em trai, ông bà ngoại con cũng không còn nữa, nhưng ngang vai vế thì vẫn còn một bà dì, họ hàng chỉ có vậy.”
“Dù sao cũng không gọi là nhiều, chuyện tổ chức tiệc rượu lần này đúng ra nên để bên họ nam đứng ra tổ chức, bây giờ lại khiến cha mẹ con lo lắng, mẹ thấy ngại với ông bà thông gia quá.” Mẹ chồng cô vẫn có chút hổ thẹn.
“Đã là người một nhà rồi, ai đến thì cũng như nhau cả, hơn nữa bọn họ căn bản đều sống trong thị trấn nhỏ, nên bọn con về đó sẽ tiện hơn chút.” Đồ Tiểu Ninh nắm tay mẹ chồng nói.
Mẹ chồng thở dài, “Vậy đến lúc đó để Dục Hằng kính người nhà con thêm vài li.”
“Anh ấy cũng không thể uống quá nhiều, hại gan.” Cô nói như vậy, nhưng không biết đến lúc đó cậu và anh họ, anh rể của cô sẽ chuốc Kỷ Dục Hằng như thế nào nữa.
Ngày tháng trôi qua chớp nhoáng đã đến ngày tổ chức tiệc rượu, hôm đó Đồ Tiểu Ninh mặc một chiếc sườn xám do bà Đồ đặt riêng cho cô, trông cô thật nổi bật với vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh nho nhã, còn bị ép mang thêm một đôi giày cao gót, vừa xuống xe đi bộ đã cảm thấy không được thoải mái.
Lần trước cô mang giày cao gót là vào đám cưới lớp trưởng, chớp mắt bản thân cũng đã kết hôn rồi, lúc đó cô đi lại cũng lúng túng như bây giờ vậy, nhưng người đứng cạnh cô trước giờ đều là anh.
“Thật cộm chân.” Cô ai oán hận không thể tháo quách đôi giày ra, bởi vì dáng người cô vốn đã cao nên rất ít khi đi giày cao gót.
Kỷ Dục Hằng nhanh tay đỡ lấy cô, “Sao không chuẩn bị một đôi giày đế bằng để thay?”
“Lúc đi vội quá nên quên rồi.” Đồ Tiểu Ninh dựa vào vai của anh, mượn lực để đi.
Kỷ Dục Hằng mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, để cô ngả toàn bộ trọng tâm lên vai mình.
“Sườn xám ở đâu ra vậy?’
“Mẹ cứ muốn đặt cho em.” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy được anh ôm như vậy không còn mệt nữa, lại không nhịn được hỏi, “Có đẹp không?”
Anh chỉ ừ nhẹ một tiếng, cô lén bĩu môi, cảm thấy anh chỉ nói cho có lệ.
Tiệc rượu được sắp xếp ở một sơn trang tư nhân trong một thị trấn nhỏ, chỉ qua một lúc thì mọi người đều đến đầy đủ rồi.
Mọi người vừa nhìn thấy Kỷ Dục Hằng thì ánh mắt dường như đều dán lên anh, như hận không thể nhìn ra một kẽ hở.
“Tiểu Ninh, chả trách mẹ cháu trước đây cứ giấu kĩ, hóa ra cháu rể mới đẹp trai như vậy?” Gia đình bên nữ đều vây qua, mợ út bắt chuyện trước.
“Chị, hai anh chị là đi xem mắt rồi quen nhau à, bây giờ chất lượng xem mắt đều cao như vậy à?” Em họ vẫn đang học cấp 3 cũng đến góp vui.
Đồ Tiểu Ninh nhìn Kỷ Dục Hằng đã châm thuốc tiếp chuyện với các cậu, anh rể, biết anh rất giỏi trong việc đối phó với với những cảnh người đông đúc như vậy, thương trường, kinh doanh, buổi tiệc gia đình như vậy thì lại càng thông thạo hơn.
“Mẹ cháu nói cháu rể làm giám sát ngân hàng, còn là sinh viên tốt nghiệp trường đại học A à?” Dì cũng hỏi, dù sao thì hôm nay Kỷ Dục Hằng cũng là trung tâm của chủ đề nói chuyện.
Ánh mắt Đồ Tiểu Ninh vẫn dán ở chỗ Kỷ Dục Hằng, “Vâng.”
“Thật tài giỏi quá đi, lại là một nhân tài, số con đúng là tốt.” Mợ út cảm thán vỗ tay.
“Giám sát ngân hàng nghe thì hay, thực tế một năm chả kiếm được mấy đồng, nếu không thì số người vào làm giám sát đã nhiều rồi.
Hơn nữa, nghe nói điều kiện gia đình bên đó không phải tốt lắm, mẹ còn mắc bệnh nặng đang nằm viện hóa trị.” Mợ cả không biết đi tới từ lúc nào, lời nói ẩn chứa hàm ý, “Tôi đã nói mà, Tiểu Ninh nhà chúng ta cũng không phải là quá ưu tú, làm sao có thể khiến một thanh niên trẻ anh tuấn chết mê chết mệt cơ chứ? Hỏi cả nửa ngày hóa ra cũng chỉ là một tên nhóc trắng tay chả có gì.”
Trước giờ bà vẫn luôn thích thích so sánh chị họ với cô, từ nhỏ đến lớn, thanh tích, công việc, bây giờ lại là đàn ông.
Chị họ làm thủ quỹ trong một doanh nghiệp quốc doanh cũ, không không phải bản thân tự lực cánh sinh thi vào, mà là theo diện mẹ về con vào.
Một số doanh nghiệp nhà nước trước giờ vẫn có cái quy định mẹ về con vào này.
Chỉ cần là con em của công nhân viên ở đơn vị này, thì có thể nghiễm nhiên được ưu tiên tuyển dụng con em của công nhân viên, dù cho tham gia kì thi tuyển vẫn chưa được thông qua, thì cha mẹ ở cương vị đó khi về hưu cũng có chỗ trống cũng có thể thay thế vào, chị họ là thuộc diện thứ hai.
Tất nhiên rồi, là những bậc cha mẹ ai mà không mong con mình có một cuộc sống tốt đẹp, hành vi này cô có thể hiểu rõ, lại nói cô xin vào làm được ở ngân hàng cũng có một nửa coi như là dựa vào mối quan hệ, càng không có tư cách đi soi mói chỉ trích người ta, hơn nữa cô căn bản cảm thấy không có gì đáng để so bì cả, nhưng mà mợ cả luôn nhằm vào việc cô không phải là nhân viên ngân hàng biên chế chính quy, thường xuyên dùng những lời lẽ mỉa mai cô.
Sau đó chị họ kết hôn, gả cho một người làm kinh doanh cá nhân, có vài căn nhà di dời, bà ý lại bắt đầu làm một bài văn tế dài dằng dặc, đầu tiên là khoe khoang nhà kia giàu có như thế nào, tặng quà nhiều như thế nào, lại nói người ta ngoại hình phẩm hạnh đều tốt, cũng là do chị họ có số hưởng mới gặp được.
“Vì thế, Tiểu Ninh à con xem mắt có nhiều hơn cũng không chắc có tác dụng, bây giờ mắt đàn ông đều tinh tường hơn nhiều rồi, thời buổi này không còn là thời đại đàn bà chọn đàn ông nữa rồi, mà là đàn ông chọn đàn bà, con nói xem con đi, đã không được ưu tú rồi lại còn không có công việc tốt, chỉ có thể ở giá mà thôi, không phải ai cũng có phúc lớn cưới được một người chồng tốt như chị họ con đâu.”
Căn bản mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ chế giễu, soi mói cô một phen, dù cho hôm nay người cô gả là Kỷ Dục Hằng, bà ấy cũng vẫn khinh thường, cảm thấy không bằng con rể nhà mình.
Đồ Tiểu Ninh nể bà ý là người lớn nên cũng lười để ý đến bà ý, ai mà chẳng có vài người họ hàng đáng ghét cơ chứ, tốt nhất là cứ lo cho mình trước đã là được rồi.
“Chị dâu, chị nói vậy là không đúng rồi, nếu không có gì người ta có thể thi đậu đại học A được sao?” Dì lập tức nói đỡ cho cô.
Mợ cả vẫn tiếp tục, “Học lực cho dù có tốt thì cuối cùng cũng vẫn phải đi làm thuê cho người ta thôi, kết hôn không mua nhà, tôi đây cũng là lần đầu tiên thấy.”
Dì khoanh tay trước ngực, “Người không biết nghe được còn tưởng con rể chị là sếp lớn gì cơ đấy, con rể chị chính xác không phải đi làm thuê cho người ta, nhưng cũng chỉ là tự kinh doanh nhỏ, tôi còn chưa thấy ai ôm cái cửa hàng kim khí mà giàu được lên bao giờ.”
“Không phải nói chồng con có nhà ở trung tâm thành phố đứng tên con hay sao, chồng con hôm trước còn mua cho con một chiếc Audi cơ mà.” Mợ út huých nhẹ vai cô.
Mợ cả nghe vậy, mặt liền biến sắc, cũng nhìn sang cô.
Đồ Tiểu Ninh vốn biết bà Đồ nhà mình không giữ được miệng, nhưng lúc này bị ép đến vậy cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, “Vâng.”
Mợ út cười vỗ vai con của mình, “Nhìn thấy chưa, sau này muốn tìm bạn trai phải học hỏi chị Ninh Ninh nhé, có thể đưa toàn bộ cho vợ mới là người chồng tốt.” Sau đó lại nhìn mợ cả, “Chị dâu, mấy căn nhà mà con rể chị có, đứng tên ai vậy?”
Mợ cả vẫn còn cứng miệng, “Nhà sau khi kết hôn là tài sản chung, mấy người có hiểu không? Nông cạn.” Nói xong tự mình ngồi xuống trước.
Bà nâng một cốc trà lên uống một ngụm lại bị nóng bỏng cả miệng, sau đó hét lớn, “Phục vụ.”
Mợ út cũng vỗ vai Đồ Tiểu Ninh, “Tính tình bà ấy là thế, một ngày không so bì thì sẽ khó chịu không yên.
Đừng để ý đến bà ấy.”
Đồ Tiểu Ninh nhỏ giọng nói, “Cảm ơn mợ út.”
“Ô, không cảm ơn dì à?” Dì bên cạnh cũng ghen tị.
Đồ Tiểu Ninh cũng ôm lấy dì, “Cảm ơn dì.”
Dì cũng ôm lấy cô, “Dì thấy cháu rể cũng khá thận trọng, mắt nhìn người của con cũng không tệ đâu, đã lập gia đình thì là người lớn rồi, sau này cùng nhau sống yên ổn qua ngày.”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu.
Vợ chồng cô giáo Ngô rất nhanh sau đó cũng đến, mọi người cùng ngồi lại ăn cơm, đều là họ hàng nên cũng thoải mái hơn, Kỷ Dục Hằng với danh nghĩa chàng rể mới, hiển nhiên bị chuốc không ít rượu, ông Đồ vốn dĩ muốn đỡ cho anh thì lại bị mọi người ngắn lại.
Mắt nhìn từng li rượu trắng, rượu vang thi nhau nhấc lên, sắc mặt anh không đổi ngược lại còn chuốc cho anh họ và anh rể say trước, sau cùng bà Đồ phải khuyên anh trai, em trai nhà mình thì họ mới thôi, nhưng lúc rời tiệc rượu thì cũng loạng choạng rồi.
Tiệc rượu buổi trưa và cả buổi tối nữa, cha mẹ sớm đã có chuẩn bị đặt vài phòng để mọi người nghỉ ngơi, sau khi tan tiệc buổi trưa mọi người đều đi ngủ, chỉ có dì và vài người vai dưới vẫn ở trong phòng chuẩn bị chơi bài.
Đồ Tiểu Ninh bảo phục vụ chuẩn bị một ly nước ấm, đi mang cho Kỷ Dục Hằng, “Hay là anh cũng đi nghỉ ngơi chút đi, buổi tối vẫn còn một tiệc nữa.”
Kỷ Dục Hằng vẫn ngồi đó, lấy cốc nước trên tay cô uống một ngụm, ngoài mùi rượu nồng nặc trên người ra, nếu chỉ nhìn anh thì thật khó có thể đoán ra anh đã uống nhiều như thế nào, vì thế bình thường đi xã giao cũng đều như vậy?
“Còn em?” Anh lại hỏi.
“Mọi người đang gọi em chơi bài nữa kìa.” Đồ Tiểu Ninh hất cằm về phía cửa.
“Chơi cái gì?”
“Chơi Guandan.” (Guandan là một trò chơi poker có nguồn gốc từ tỉnh Giang Tô- Trung Quốc.
Trò chơi sử dụng hai bộ bài với bốn người chơi, các người chơi ngồi đối diện nhau tạo thành hai nhóm, mỗi nhóm hai người, nguồn Wikipedia)
“Em biết à?”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy anh lại xem thường cô nữa rồi, “Tất nhiên là em biết rồi.”
Em họ đã gọi to, “Đồ Tiểu Ninh, chị mau lên, 3 thiếu 1.”
“Biết rồi, đến đây.” Đồ Tiểu Ninh đáp lại nhưng vẫn lo cho Kỷ Dục Hằng.
Kỷ Dục Hằng lại uông cánh tay cô ra, “Em đi đi, anh ngồi đây một lát.”
“Vẫn nên vào phòng nghỉ đi.” Anh ngồi cô đứng, cô giơ tay ra đặt lên vai anh, giọng nhẹ nhàng lại có chút dỗ dành.
Kỷ Dục Hằng ngước mắt nhìn, nhìn thấy cô vì uống một chút rượu mà 2 má hơi hồng, trong bộ sườn xám làm tôn lên màu hồng ngọc bích, thần thái xinh đẹp, anh nâng cánh tay vuốt ve tay cô đang đặt trên vai mình.
“Mức độ này chưa là gì.”
Đồ Tiểu Ninh trong lòng thầm nghĩ, mức độ này mà còn chưa là gì, vậy bình thường là mức độ nào?
Giọng em họ lại vang lên, có chút cố ý giở trò xấu xa, “Anh rể, hay là anh với chị em cùng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đồ Tiểu Ninh mặt nóng bừng, giận dỗi cô, “Con nhóc nhà em ăn nói cho cẩn thận, không chị sẽ mách mẹ em đó.”
Em họ làm vẻ mặt ngây thơ, “Ông trời làm chứng ha, em đã nói gì đâu nào, là do chị nghĩ quá lên rồi.”
Dì và chị dâu cùng nhìn nhau cười hỏi, “Ninh Ninh, con rốt cuộc có chơi không? Không chơi dì gọi em con qua chơi nhé?”
Đồ Tiểu Ninh lại nhìn Kỷ Dục Hằngm không nỡ để anh ngồi lại một mình, anh lại nói, “Đi đi.”
Cô mới rút tay ra khỏi Kỷ Dục Hằng đi qua bên kia, ngồi xuống rồi vẫn không quên ngoái lại nhìn Kỷ Dục Hằng một cái.
“Vợ chồng son có khác, ánh mắt của Ninh Ninh đều dán hết lên chồng rồi.” Chị dâu vừa thu bài vừa trêu chọc.
Đồ Tiểu Ninh lập tức thu ánh mắt về, “Làm gì có.”
Em họ cũng hùa theo, “Chị, ngày trước chị còn nói không phải nhìn nhan sắc, em còn tin chị, tìm đối tượng người này càng tốt hơn người kia, em thấy anh rể…”
Còn chưa nói xong thì đã bị dì ở dưới gầm bàn đạp cho một cái đau điếng, cô lập tức bịt miệng lại.
Đồ Tiểu Ninh cũng không để bụng, cô là người bốc bài trước, chỉ nói với em họ ngồi đối diện, “Em với chị cùng đội đó nha, chơi cho cẩn thận, làm ảnh hưởng đến chị là em xong đời.”
Em họ trợn mắt, “Bảng màu cũng không lố như chị í, chị không làm ảnh hưởng đến em là em tạ ơn trời đất rồi.”
Dì lại bốc bài thật lòng hỏi, “Có liên quan gì đến bảng màu ở đây vậy?”
Ba cô gái trẻ cùng nhìn nhau, sau đó bịt miệng cười.
Kỷ Dục Hằng nghe thấy tiếng thì quay qua, chỉ nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh lúc đó giống như một đóa hoa thẹn thùng diễm lệ nở, xinh đẹp mỹ miều.
Qua vài ván thì Đồ Tiểu Ninh và em họ liên tiếp thua, nhìn dì và chị dâu sắp đánh Át cụ em họ bắt đầu rối lên, “Đồ Tiểu Ninh, chị đúng là đồng đội heo mà.”
Đồ Tiểu Ninh không phục, “Rõ ràng là em.”
“Là chị.
Ván sau em muốn đổi đồng đội.”
Đồ Tiểu Ninh đang tức giận thì đôi vai tự nhiên có người đỡ, quay lại với vẻ mặt tủi thân, “Chồng à, em bị bắt nạt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...