Vạn Pháp Đế Tôn


“Đành liều một lần vậy!!!”
Hắn phi thân tới cách con hung thú 100m, lúc này Vương cảm nhận sức hút mãnh liệt muốn hút cả hắn vào vậy.
“Xoẹtttt!!!”
Lúc này Vương không tự chủ bị hút lại gần tàn hồn Thao Thiết, chiến khí của Vương cũng dần bị rút ra ngoài.

Vương nhận ra trước cỗ hấp lực này hắn có thể bị hút vào bất cứ lúc nào
“Mẹ kiếp muốn hấp thu lão tử sao? Ngươi chưa đủ tuổi!” Vương vận sức muốn chạy thoát nhưng nhận ra hắn không thể.
“Vô Ảnh Bộ!!!” Vương điên cuồng hét lên, chân đạp Tuyệt Ảnh Ngoa lùi lại nhưng cũng không cải thiện được bao nhiêu.
“Muốn đối đầu với Hấp Khí Thôn Linh Quyết phải dùng chính nó!” Giọng Hồn Tháp vang lên.
“Được!!!” Vương hạ quyết tâm.
Dứt lời Vương iền phi thân tới tàn hồn Thao Thiết, lúc này Vương tiến lại gần mới thấy được khá rõ bộ dạng con hung thú này.

Tứ chi của Thao Thiết đang bị những sợi xích linh hồn trói lấy tứ chi và cổ của nó những sợi xích nối vào năm cái cột xung quanh lấy con hung thú làm trung tâm.

Thấy Vương tới nó gào lên dữ dội mồm nó há to ra như muốn nuốt trọn Vương.
“Ngươi muốn ra oai với ai? Mặc kệ lúc sống ngươi bá đạo thế nào bây giờ ngươi chỉ là một tàn hồn!!!” Nhẹ đặt tay lên cái vột nối với cổ Thao Thiết Vương vận dụng Hấp khí Thôn Linh Quyết

“Aaaaaa!!!”
Từng luồng chiến khí của Vương bị rút ra kỏi cơ thể được tàn hồn Thao Thiết hấp thụ.

Nhưng ngay lập tức sau đó bị Hấp Khí Thôn Linh Quyết của Vương hấp thụ lại.

Cuộc giằng co kéo qua 2 canh giờ.
Lúc này trên mặt Vương mô hôi tuôn ra như tắm.
“Mẹ kiếp không xong rồi không những chiến khí bị hút mà linh hồn mình cũng bị tiêu hao quá nhiều!!!”
“Aaaaaa”
Tiếng hét thảm thiết vang lên bây giờ Vương đã tới giới hạn của mình.

Thao thiết thấy Vương bị yếu thế hưng phấn gào lên ra sức thôn phệ Vương.

Lúc này thân ảnh Vương càng ngày càng mờ nhạt vì hắn dùng trạng thái linh hồn đi vô thức hải để thôn phệ tàn hồn Thao Thiết.

Nên nếu hắn không thành công hắn sẽ mất linh hồn và trở thành một cái túi da không hơn không kém.
Vương dần dần mất đi ý thức, linh hồn của hắn đang sắp tan biến, một dọng nói vang lên nhưng hắn không thể nghe được.
“Haizz!!! Còn quá sớm để ngươi thôn phệ thứ này đáng lẽ phải đợi ngươi lên Chiến Sư.

Thôi dùng chút sức tàn giúp ngươi vậy!!!”
...
Sáng hôm sau, Vương ngồi ngáp trên lớp chờ đạo sư tới.
Một thân ảnh mảnh mai đi vào.
“Đến đông đủ rồi phải không? Ta bắt đầu điểm danh!”
Liễu Nguyệt Vân bắt đầu điểm danh từng người một, khi đọc đến tên Vương, nàng nhíu mày.
“Em kia, sao hôm qua lại vắng học?” Liễu Nguyệt Vân trầm giọng hỏi.
“Tại...tại em bị đau bụng!!!” Vương kiếm đại một lý do để thoái thác.
Liễu Nguyệt Vân nhìn Vương, nửa tin nửa ngờ, nhàn nhàn nhìn Vương nói: “Coi như lần đầu ta bỏ qua...!Được rồi chúng ta bắt đầu vô tiết học!”

Ngồi đâu đó được 40 phút Vương liền chìm vào cơn mơ.
Được một lúc, bỗng có một bàn tay lay lay Vương.
“Để im tao ngủ hôm qua thức khuya quá!!!”
“Vậy sao?”
“Chết mẹ giọng của đạo sư!” Vương giật mình tỉnh dậy sợ hãi như bị bắt ăn vụng.
“Cút ra sân chạy hai trăm vòng quanh khu lớp học cho tôi!” Lúc này Liễu đạo sư tức giận bộ ngực bạo mãn phập phồng rất mê người.
“Còn chưa đi sao?”
“Chẳng phải chỉ hai trăm vòng sao? Chạy thì chạy!” Vương bĩu môi.
Nhưng lời còn chưa dứt, Liễu Nguyệt Vân nhanh chóng dùng tay điểm mấy lần tại trên người Vương, cỗ lực lượng cường đại rót vào thể nội hai người, trong nháy mắt phong ấn đan điền cùng kinh mạch.
Chạy hai trăm vòng quanh khu lớp học, lại trong tình huống không thể sử dụng chiến khí, cho dù hắn là Chiến Giả trở lên nhưng cũng là một khảo nghiệm thể lực rất lớn.
Vài giờ trôi qua, hắn đã chạy xong hai trăm vòng, thân thể chết lặng, sau lưng ướt đẫm, nhiều lần muốn phá vỡ phong ấn trong cơ thể nhưng đều không được.
“Xong rồi sao? Vừa đúng lúc kết thúc giờ học!” Liễu Nguyệt Vân nói với Vương một tiếng, giải khai phong ấn trên người hắn, sau đó quay người rời đi.
“Mịa, không chỉ là ngủ một lát thôi sao? Lại bắt ta chạy đến hai trăm vòng!” Vương lầm bầm trong miệng.
“Thôi, ngươi còn hên chán, Liễu Nguyệt Vân đạo sư bình thường rất nghiêm khắc, ngươi chỉ chạy có hai trăm vòng rồi còn than gì nữa!!!” Cao Đại Minh bước tới, cười hì hì nhìn Vương.
“À, chiều đi ra ngoài thành chơi một chút không?” Cao Đại Minh nói thêm.
“Không phải tiến vào nội viện mới có thể tùy ý ra ngoài sao?” Vương thắc mắc.
“Ta có cách trốn ra được!” Cao Đại Minh mỉm cười thần bí.
...
Đế đô, trung tâm quyền lực Nam Đế quốc, cũng là chỗ phồn hoa nhất Nam Đế quốc.
Nhìn quanh quang cảnh nơi đây Vương thấy thật mẹ là to, kiến chục cao đến vài chục mét, cực kỳ to lớn xa hoa.


Trên đường hắn đi gặp không ít công tử ca, tiểu thư trẻ tuổi nhìn rất đã mắt.
Đường phố phồn hoa, mười sáu chiếc xe ngựa chạy song song với đều không có bất cứ vấn đề gì.

Lúc này thoạt nhìn, quả thật là ngựa xe như nước, người đến người đi, nối liền không dứt.

Tiếng người huyên náo, nếu là nói chuyện nhỏ giọng chút, sợ là đều khó mà nghe thấy.
Cao Đại Minh đi một mạch trên đường ngó Đông ngó Tây.

Cứ thấy cái đồ ăn gì ngon bổ rẻ là hắn bay vào mua ăn, từ cái kẹo hồ lô đến cái bánh kem, không bỏ qua cái nào hết.
Sau nửa canh giờ, Cao Đại Minh mang theo Vương đi tới trước một nhà tửu lâu trong thành.
Tiên Khách lâu!
Tiên Khách lâu có thể nói là một nhà tửu lâu lớn nhất trong đế đô, chiếm diện tích chừng gần ngàn mét vuông, sở hữu sáu tầng, ngoại tầng độ kim, cực điểm xa hoa.
Nhìn thấy tòa tửu lâu này, Vương kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy quán rượu lớn xa hoa như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận