Vân Nhược Hoàng Hậu

edit: Phong Vô Định thổi tứ tung Beta: Lão đại (rét run vì gió ngoài cửa)
“Không phải vậy! Vân Nhược, ngươi ko thể lưu lại, ta không thể liên lụy tới ngươi a! Ngươi đi mau, quay về Tướng phủ đi, ta sẽ…” Hắn vội vàng nắm lấy tay nàng: “Vân Nhược, ta thực xin lỗi ngươi, ta….Quên đi, ngươi đi mau đi.”
Phó Vân Nhược trở mình một cái xem thường, “Ta không đi đấy. Hừ, cái chuyện tình cảm biến thái kia của chúng ta nói sau. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là cứu ngươi ra ngoài. Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có mưu phản hay không?”
Nam Cung Hân vẫn muốn muốn khuyên nàng đi mau. Phó Vân Nhược liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chuyện này ta quyết định rồi, bất luận kẻ nào cũng ko thể thay đổi. Nói phải cứu ngươi thì nhất định phải cứu ngươi!”
Nam Cung Hân thở dài, “Vân Nhược, ngươi hà tất… Ta có lỗi với ngươi, ngươi còn đối với ta như vậy. Ta…”
“Được rồi, đừng nhiều lời, nói vào vấn đề chính đi.”
Nam Cung Hân nhàn nhạt nói: “Dù ta có mưu phản hay không thì hoàng huynh cũng muốn giết ta, không cần tìm lý do.”
”Nói như vậy, ngươi không có mưu phản?”

“Dục gia chi tội, vụ án Quách Phục Đào mưu phản đã qua đi mấy tháng rồi. Nếu ta thực sự mưu phản, sao có thể sống đến bây giờ?” trong mắt hắn có chút thê lương: “Vân Nhược, ko cần cố gắng cứu ta. Nếu Hoàng huynh đã quyết định, ngươi cứu ko được ta đâu.”
“Ngươi đã sớm nhận thấy Hoàng đế muốn hại ngươi? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì hắn muốn đẩy ngươi vào chỗ chết?” Phó Vân Nhược ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ngươi nói cho ta biết từng việc một, đừng có nói không có cơ hội này nọ, cơ hội ko phải do con người tạo ra sao. Ta đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm được”
Nam Cung Hân dùng dùng ánh mắt quái dị chằm chằm nhìn vào nàng: “Vân Nhược, ngươi cùng trước kia… Ko giống nhau.”
“Đúng là không giống nhau .” Hoàn đổi, có thể giống nhau sao?
Nam Cung Hân lúc này mới đem nguyên do nói rõ.
Nguyên lai, lão Hoàng đế năm đó từng có ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nhị tử Nam Cung Hân. Nhưng Nam Cung Hân không muốn làm Hoàng đế nên lão Hoàng đế đã đem ngôi vị truyền cho trưởng tử Nam Cung Úc.
Nam Cung Úc thân là hoàng trưởng, nhưng lại do đệ đệ nhường ới có thể đăng cơ. Cái này đối với Nam Cung Úc là sự sỉ nhục lớn nhất.
Nam Cung Úc trong lòng ko oán hận mới là kỳ quái.

Nam Cung Úc nhất định cảm thấy Nam Cung Hân như một cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chung quy nghĩ như thế nào loại bỏ hắn.
Thế nên mới gán cho hắn tội danh này.
Mà Nam Cung Hân sớm biết tâm tư huynh trưởng, cũng chưa phản đối mà là một mực nhường nhịn.
“Ngươi vẫn chờ chịu chết sao? Nam Cung Hân, ngôi vị hoàng đế cũng có thể nhường? Thời điểm ngươi nhường ngôi nên hiểu rõ tương lai sẽ có hậu quả gì chứ! Một mực nhường nhịn không phải là biện pháp. Nếu không giải quyết vấn đề, ngươi chỉ có thể chịu chết.” Nàng dừng một chút: “Hoàng đế đem ngươi tống vào đây có chứng cứ gì ko?”
“Quốc sư Tạ Đào tìm được thư của ta cùng Quách Phục Đào qua lại, lấy đó làm chứng cứ phản loạn.”
“Giả dối.” Nàng cười nhạo một tiếng: “Trò lừa bịp đơn gianr này người sáng suốt vừa nhìn đã thấu. Bất quá vừa hợp với ý tứ của Hoàng đế, hắn cũng ko quan tâm thư này là thật hay giả.”
Nam Cung Hân gật đầu: “Vân Nhược, ngươi không cần lo cho ta, vẫn là….”
Nàng trừng mắt nhìn liếc hắn một cái: “Tốt lắm, chân tướng ta đã biết rõ, còn lại là nghĩ biện pháp cứu ngươi. Ngươi chờ tin tức tốt của ta, ta cứu ko đc ngươi thì sẽ thay họ của ta ngay.” Nàng phủi y phục xoay người đang muốn rời đi, phía sau Nam Cung Hân thấp giọng nói: “Vân Nhược, vì sao phải cứu ta? Ngươi không phải hận ta sao?”
Nàng cũng không quay đầu lại đi lên phía trước: “Bởi vì ngươi mà chết thì ta sẽ thành quả phụ.” (Lý do quá đơn giản và thuyết phục =)))
Nàng đã nghĩ ra biện pháp cứu Nam Cung Hân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui