edit:Phong vô định tỷ tỷ Beta: Phong nương ta *hắc hắc*
Nam Cung Hân, mặc kệ như thế nào nàng cũng phải cứu hắn, cho dù hắn có thật sự mưu phản đi chăng nữa
Chờ cứu được hắn, hừ~, nàng sẽ cùng hắn hảo hảo tính sổ! (ặc ặc, em tưởng tỷ tốt bụng thật cơ =)))
Thay trang phục mới, điểm lại son môi, lông mày tinh tế kẻ dài.
Thư Hà trang điểm xong, nhìn nữ tử nét mặt rực rỡ toả sáng trong gương liền mỉm cười
Hiện tại nên là lúc Thư Hà ta ra tay rồi.
Không, nên gọi nàng là Phó Vân Nhược .
Từ nay nàng chính là Phó Vân Nhược.
Phó Vân Nhược nhanh bước ra khỏi Tĩnh Thục Uyển, ngồi nhuyễn liễn (gần như một loại xe kéo) đến cửa vương phủ. Ngoài cửa có trọng binh canh gác, người trong vương phủ ko thể xuất nhập.
“Vương phi, thỉnh ngài trở về.” Thủ vệ Ngự Lâm quân phó tướng Trương Hoàn bước lên khuyên nàng.
Ngồi trong nhuyễn liễn, Phó Vân Nhược kéo mành lên, nàng nhìn ko sai,hắc hắc, trong mắt Trương Hoàn từng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Ko thể nghi ngờ, hiện tại nàng chính là nữ nhân có dung mạo tuyệt mỹ.
Phó Vân Nhược hừ nhẹ một tiếng, nhưng phong thái lại ko có vẻ tức giận. Lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt giương lên sắc ngọc lưu ly: “Hoàng Thượng chỉ hủy bỏ tước vị của Vương gia, vẫn chưa giải trừ tước vị của ta. Ta vẫn đang là nhất phẩm phu nhân. Ai dám ngăn cản ta chính là coi thường Hoàng thất!”
Trương Hoàn bị khí thế của nàng thu hút, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Như thế nào, còn không cho đi?” Nàng đề cao thanh lượng.
“Vương phi,đừng làm khó cho tiểu nhân, hoàng mệnh đã ban ra, không thể để người đi ra ngoài.”
Phó Vân Nhược cười lạnh: “Hoàng mệnh cho ngươi coi rẻ hoàng tộc sao? Cút ngay, nếu ko đi, ta liền cáo ngươi tội danh miệt thị hoàng tộc, để xem ta đúng hay là ngươi đúng!”
Trương Hoàn nhất thời chán nản, rơi vào thế khó xử. Nhưng lúc này, Phó Vân Nhược đã sai người chuẩn bị kiệu ở bên ngoài, muốn ngồi kiệu rời đi.
“Vương phi,vậy tiểu nhân phái người hộ tống ngài đi.” Trương Hoàn trong lòng tính kế.
Phó Vân Nhược biết hắn muốn giám sát nàng nên cũng không phản bác: “Nếu đã như vậy thì làm phiền ngươi rồi.”
Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của nàng là đến phủ nhân tông, gặp Nam Cung Hân hỏi rõ ràng tình huống này.
Trương Hoàn lập tức phái người đi theo nàng, hướng phía phủ nhân tông.
Đến phủ nhân tông, Phó Vân Nhược kêu người hạ kiệu, muốn thăm hỏi Nam Cung Hân. Tông nhân phủ chủ sự chính là môn sinh của phụ thân nàng – đương triều Thừa tướng Phó Nghiêu,nên cũng nể mặt nàng vài phần, cho phép nàng vào thăm Nam Cung Hân.
Phủ nhân tông chuyên xét xử hoàng tộc phạm trọng tội, xem như hoàng gia tiểu Thiên Lao. Nam Cung Hân bị phán tội danh mưu phản nên bị trọng binh giam giữ.
“Vương phi, Vương gia ở bên trong .” Chủ sự sai người mở cửa nhà lao, Phó Vân Nhược chăm chú nhìn. Hoàn hảo, Nam Cung Hân ko có bị gông xiềng tra tấn gì. Xem ra Hoàng Đế đối với hắn vẫn còn vài phần tình cảm.
“Vân Nhược? Sao ngươi lại tới đây?” Nam Cung Hân thấy nàng lập tức cả kinh: “Ta không phải đã kêu Phó Quân đưa ngươi về nhà sao? Ngươi vì sao lại tới đây?”
“Ngươi nói mà ko biết xấu hổ!” Nàng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, lấy hưu thư ra răng rắc một tiếng xé rách trước mặt hắn: “Để cho ta một cái danh vô tình vô nghĩa, còn ngươi đương nhiên lại thành thánh nhân. Cái loại buôn bán lỗ vốn này, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?”
Nam Cung Hân ngu ngơ nhìn nàng, nửa ngày không phản ứng lại. (Ớ, tội anh tự dưng bị chửi =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...