Vân Nhược Hoàng Hậu

Như vậy sao gọi là có có nghĩa khí?
Nhưng Nam Cung Hân cũng đâu có liên quan tới nàng?
Nàng xuất thân hắc đạo, cũng ko nên quan tâm cái gì chính nghĩa hay ko chính nghĩa.
Hiện tại có cơ hội được tự do, ko phải sao?
Thế nhưng, nàng lại nghĩ tới ánh mắt Nam Cung Hân thê lương bất đắc dĩ cùng bóng lưng hắn khi rời đi.
Trước mắt là cửa.
Bỗng nhiên nàng ngừng lại.
“Nhược nhược làm sao vậy?” Phó Quân nhíu mày.
“Ca, ta không đi. “Nàng ngừng lại, ánh mắt kiên định: “Ngươi trở về đi.”
“Nhược Nhược!” Phó Quân sắc mặt trầm xuống, chặn lấy lời nàng: “Ngươi ko phải vẫn muốn rời khỏi phủ Duệ thân vương sao? Ngươi ko phải vẫn muốn rời khỏi Nam Cung Hân sao? Hắn ko xứng với ngươi, ko xứng. Ca ca mang ngươi trở về nhà. ta ko cho phép ngươi lưu lại cùng hắn chịu chết.”
Thư Hà kinh ngạc nhìn hắn, lời nói của người này sao khó nghe như vậy?
Phó Quân tựa hồ cũng ý thức được chính mình có chút thất thố, lúc này mới giả vờ khụ một tiếng, ổn định lại cảm xúc, dỗ dành nàng: “Nhược Nhược, cùng ca trở về được không?”

Thư Hà lắc đầu: “Không, ta không đi.”
“Nhược Nhược, ngươi…” Phó Quân cả giận: “Ngươi điên rồi sao?”
Nàng mỉm cười: “Ta không điên, ta hoàn toàn tỉnh táo. Người đâu, tiễn ca ca ta ra về.”
“Nhược Nhược!” Hắn nâng cao giọng. Thấy nàng vẻ mặt kiên trì không khỏi vừa tức giận vừa phẫn nộ. Nhìn thấy nàng thật sự gọi người đuổi hắn đi, hắn vung tay áo, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Lúc này, nàng thật là muốn đập nồi dìm thuyền*.
(* dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
Thư Hà nhìn nhìn phong hưu thư, “Nam Cung Hân chết tiệt, cho rằng một phong hưu thư này có thể đuỏi ta đi sao! Bổn tiểu thư ko bằng lòng đơn giản như vậy!”
Nàng xoay người trở về phòng, chợt nghe thấy hai nha đầu nói thầm: “Vương phi thật sự là quá vô tình. Vương gia vừa xảy ra chuyện, nàng liền lập tức về nhà mẹ đẻ.”
“Bây giờ tai vạ đến còn ko chạy thoát thân. Người ta còn có cha là Thừa tướng, chúng ta chỉ là những hạ nhân sao có được vận may đó. Hiện tại muốn ra khỏi phủ cũng ko được.”
Thư Hà ho khan một tiếng, làm bộ như không nghe thấy gì đi đến.
Hai nha hoàn thấy nàng trở lại, không khỏi kinh ngạc, trên mặt nhất thời lúc xanh lúc trắng: “Vương phi ngài như thế nào lại trở lại? Có phải quên mang theo cái gì hay không?”

Thư Hà vẫy vẫy tay: “Ta không đi. Ta muốn ở lại đây tìm cách cứu Vương gia.”
Nha hoàn sửng sốt, “Vương phi, ngài sẽ cứu Vương gia?”
Nàng gật gật đầu: “Còn không mau đi chuẩn bị?”
“Vâng, nô tỳ chuẩn bị y phục cho người.”
Thư Hà nhíu mày: “Ai nói chuẩn bị y phục, ta là nói nước tắm, ta muốn tắm rửa.”

“Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị.” Bọn nha hoàn xoay người rời đi, một bên vẫn thầm thì.
Giờ phút quan trọng này, nàng lại còn có tâm tình tắm rửa sao? nàng một chút cũng không có vẻ gì là sốt ruột cả
Thư Hà không cần phải vội.
Nàng biết, Nam Cung Hân tuyệt đối sẽ không chịu hình phạt nhanh như vậy.
Dù sao cũng là huynh đệ thủ túc, Hoàng Đế có lẽ còn muốn lưu lại ba phần tình cảm.
Mà nàng muốn tắm rửa bởi vì thật sự trên người rất khó chịu.
Nàng cho tới bây giờ đều đinh ninh tin rằng, bất cứ lúc nào, nữ nhân đều phải dùng tâm tình tốt nhất, dung mạo xinh đẹp nhất xuất hiện trước mặt mọi người. Bằng ko sao có tư cách làm một kẻ họa thủy được a~!.
Tắm rửa xong, nàng nhìn chính mình trong gương đồng, thật sâu hít vào một hơi: “Thư Hà, từ nay về sau ngươi chính là Phó Vân Nhược, một Phó Vân Nhược hoàn toàn mới. Phải làm họa thủy, bước đầu tiên nhất định phải làm tốt, hiện tại chính là lúc cho ngươi phát huy sở trường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui