Vân Nhược Hoàng Hậu
Thư Hà chấn động, đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”
Nam Cung Hân ko trả lời: “Ta thông báo cho ca ca ngươi, hắn sẽ đến đón ngươi về phủ.”
Hắn biết Hoàng Đế sẽ phái người tới bắt hắn nên đã sớm an bài tốt tất cả, bao gồm cả viết hưu thư. Nàng sẽ không vì hắn mà bị liên lụy.
“Vì sao? Ngươi biết mà còn ko…” Còn không chạy? tính chờ chết sao?
Nam Cung Hân nhìn nàng một cái thật sâu, ánh mắt vô cùng phức tạp. Thư Hà chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn mang theo bất đẵc dĩ cùng thê lương, lộ ra nhàn nhạt bi ai làm cho người ta trong lòng thấy chua xót.
“Nam Cung Hân…” Nàng bỗng nhiên gọi lại hắn, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
“Duệ Vương gia, đi nhanh đi.” Cao công công thúc giục nói.
Nam Cung Hân không có quay đầu lại, cùng Ngự Lâm quân rời khỏi vương phủ.
Mà toàn bộ vương phủ bên ngoài cũng đã giới nghiêm.
Thư Hà nhìn bóng lưng hắn dần dần rời đi, nhất thời tâm tư rối loạn.
Vì sao nhìn hắn rời đi như vậy nàng lại cảm thấy tức giận?
Nàng đương nhiên có thể mặc kệ hắn, hắn sống hay chết không liên quan tới nàng.
Huống chi, hắn đem nàng ném cho cái tên Nam Cung Dạ biến thái, chẳng lẽ nàng còn phải mang ơn hắn.
Nhưng nay hắn cứ như vậy rời đi, còn cấp cho nàng một phong hưu thư.
Tính thế nào đây?
Thư Hà đột nhiên xoay người sang chỗ khác bởi có đại sự xảy ra. Toàn bộ Duệ thân vương phủ nhất thời có chút hỗn loạn. Nàng nghe thấy rất nhiều tiếng xì xào bàn tán của tỳ nữ, dường như họ đều tính rời khỏi đây.
Nhưng bên ngoài có binh lính canh gác, muốn chạy cũng ko được.
Bọn họ cư nhiên là sợ bị liên lụy.
Thư Hà bỗng nhiên cảm thấy thật đáng buồn cho Nam Cung Hân. Lúc hắn gặp chuyện không may thì ngay cả nửa người bên cạnh cũng ko có.
Cái tên Nam Cung Dạ lại chạy đi đâu rồi?
Nàng tiến vào thư phòng hắn. Trên trường có treo một họa quyển, tìm được hưu thư hắn cho nàng rồi.
Nàng biết hiện tại nàng có thể đi khỏi đây.
“Vương phi, ca ca của người- Phó công tử đã đến đây, nói muốn đón ngài quay về phủ.” Nha hoàn Tiểu Đào tiến đến bẩm báo.
Thư Hà vừa nghe, lập tức cầm hưu thư đến phòng khách. Quả nhiên thấy một công tử tuổi còn trẻ đang khẩn trương đi qua đi lại.
“Nhược nhược!” Hắn vừa thấy nàng, lập tức kích động tiến đến. “Thế nào, ngươi không sao chứ? Ca ca mang ngươi về nhà!”
Thư Hà đánh giá hắn. Nam tử này nhìn ban ngày tuấn mỹ vô song, mày kiếm mắt sáng, đặc biệt là đôi mắt sáng lấp lánh giống như những ngôi sao giữa bầu trời đêm, lóe ra sinh huy. Y phục bằng gấm xanh thẫm, thân hình thon dài phủ lên trường sam, khí khái anh hùng, tràn trề khí chất. Ko biết vì sao hắn tuy trẻ tuổi nhưng tóc mai điểm vài sợi bạc giống như là trời sinh. Điều này ko hề tổn hao vẻ tuấn mỹ của hắn mà càng làm cho hắn thêm vài phần mị lực.
Đúng là một mỹ nam tử!
“Ca ca, là Nam Cung Hân nói ngươi tới đón ta?” Nàng đem hưu thư dấu đi, ko đưa cho hắn xem.
“Đúng vậy, Duệ Vương gia sáng sớm đã báo cho ta. Ta đến chính là lúc Ngự Lâm quân đưa hắn đi. Ta biết sự tình không ổn, Nhược Nhược, ngươi phải theo ta về nhà, có phụ thân chu toàn tuyệt đối sẽ ko để ngươi phải chết cùng hắn.” Dứt lời, Phó Quân lập tức muốn dẫn nàng rời đi.
Thư Hà đi theo hắn vài bước, càng đi càng cảm thấy có cảm giác ko đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...