“Cám ơn, anh cũng là một nam nhân vô đạo đức”.
Hạ Lan Ưng cười phá lên: “Đúng là hiếm thấy, nào ngờ lại có một người đi guốc trong bụng ta”.
“Cũng như nhau cả, bởi vì tôi không phải nữ nhân có phẩm hạnh gì, cho nên đừng hy vọng tôi có trọng nghĩa khí hay là tư tưởng tam tòng tứ đức gì gì đó nhé”. Bỗng nhiên nàng nhíu mày: “Nhẹ thôi, đau quá!”
Đầu ngón tay của Hạ Lan Ưng dừng lại ở nơi nào đó trên lưng nàng, “Đau ư?”
Bỗng nhiên Phó Vân Nhược cảm giác được thứ gì đó mềm mại tới gần, nhẹ nhàng mút ở những chỗ đau.
“Ưm…” Nàng than nhẹ một tiếng, cảm giác này cứ như được xoa bằng chiếc lông chim mềm mại vậy, mang đến run rẩy từng hồi.
Bởi được hắn mút mà trong nháy mắt những chỗ vốn dĩ bị đau nảy sinh một cảm giác tê dại, sau một khắc hắn bế nàng lên, xoay người ra khỏi phòng tắm, trở về bên trong phòng.
Hắn đặt nàng lên giường, cúi xuống ghé vào tai nàng thì thầm: “Ta biết nàng tiếp cận ta là muốn ta thả nàng đi”.
Phó Vân Nhược vẫn ung dung hất cằm lên, cười mà như không, hỏi: “Đã như vậy sao anh còn muốn chui vào tròng này hả?”
Ánh mắt Hạ Lan Ưng trở nên thâm trầm, hôn lên trán nàng cực kì nghiêm chỉnh: “Nhưng ta cam nguyện chui vào cái tròng mà nàng đã bố trí. Ta có thể thả nàng đi, nhưng trước tiên ta có một điều kiện…”
Sau khi hắn kề sát vào tai nàng nói điều kiện xong: “Nàng có đồng ý không?”
Phó Vân Nhược suy nghĩ một lúc, đầu ngón tay lướt qua ngực hắn, cởi áo của hắn ra: “Tôi đồng ý”.
Nói nàng là đồ lăng loàn cũng được, nói nàng vô liêm sỉ cũng không sao, phụ nữ ngoại trừ việc có thể lợi dụng trí thông minh của bản thân, còn có thể lợi dụng cả thân thể mình. Để dành lấy được tự do, lợi dụng thân thể này một chút thì có sao đâu?
Nàng chẳng quan tâm cái xác này thuộc về ai, hay là bị kẻ nào chiếm đoạt, chỉ cần lòng nàng vĩnh viễn nắm trong tay thì sẽ không sao cả.
Phó Vân Nhược chính là một phụ nữ không tim không phổi như vậy đấy.
Rất nhanh sau đó hai người đã trần trụi không mặc gì.
Thân thể nóng rực nặng nề bắt đầu đè lên, mang theo mùi vị nam tính lượn lờ trước mũi nàng.
Dễ nhận ra kỹ xảo của hắn rất thành thạo, do đã quen tất cả những chỗ nhạy cảm trên người phụ nữ.
Nhưng chỉ trong chốc lát sau, Phó Vân Nhược đã bị hắn trêu chọc khiến liên tục thở gấp, tay hắn dường như có ma lực đang bày một trận ma pháp kỳ diệu trên người nàng, làm cho da thịt nàng nổi lên màu hồng nhàn nhạt, nụ hoa đã bắt đầu đứng thẳng, chờ để nam nhân yêu thương.
“Ưng, rốt cuộc anh đã lên giường với bao nhiêu người rồi?” Nàng yêu kiều hỏi.
Hạ Lan Ưng bật cười, “Giờ mà hỏi vấn đề này có quá mất hứng rồi không, đâu cần quan tâm ta đã lên giường với bao nhiêu nữ nhân, chẳng phải ta đang ở bên cạnh nàng đó rồi sao?”
Hắn ôm lấy nàng, từ từ tiến vào chỗ kín của nữ tử.
Tư thế này khiến hắn càng tiến càng sâu, toàn bộ tâm trí Phó Vân Nhược đều bị trói buộc tại kích thích mãnh liệt này, dường như có một tia chớp xẹt qua trong đầu nàng, nàng đong đưa thân dưới theo động tác của hắn, đáp ứng lại, thở hổn hển, tiếng rên rỉ vang lên, nàng suy nghĩ.
Nàng đang nghĩ xem phải làm thế nào đi khỏi Ẩn cung này mà không bị Hiên Viên Ẩn phát hiện. Tuy rằng Hạ Lan Ưng nói giúp nàng, nhưng sau đó hắn sẽ thế nào? Hiên Viên Ẩn có tức tối đến mức đánh chết hắn không?
“A…” Bỗng nhiên hắn đâm mạnh vào sâu bên trong khiến toàn bộ nơi kín của nàng co rút kịch liệt, “Mèo hoang nhỏ à, nàng đúng là khiến người ta bị đả kích không ít, là ta chưa nhiệt tình đủ sao, lúc này mà nàng còn có thể phân tâm được.” Hắn tà mị cắn vành tai của nàng, bỗng đè nàng xuống giường, dùng sức lực cuồng phong bão táp để chiếm lấy nàng.
“Trời ạ, anh quá dùng sức…nhẹ chút đi…” Trán nàng ngửa ra sau, tóc đen xõa ra, trông yêu mị hệt như một nữ yêu chuyên hút dương khí của nam nhân.
Tròng mắt Hạ Lan Ưng trầm xuống, phóng đãng cứ một lần lại lần nữa tiến vào nơi đang khiến hắn tập trung, nơi vui sướng không gì sánh được.
“Mèo hoang nhỏ à, chặt quá, nàng muốn ta như vậy sao?” Hắn cúi đầu nói những lời thân mật, làm cho nàng liên tục co rút, khiến đỉnh đầu hắn tê dại, thiếu chút nữa điên lên vì khoái cảm.
Hai người sa vào trong điên cuồng, tấm màn che mỏng không che đậy nổi xuân tình lan tràn, thỉnh thoảng có cơn gió nghịch ngợm thổi bay tấm sa lên, ẩn hiện tiết mục đặc sắc nhất từ trước tới nay ở bên trong.
Gió đêm, bóng người vội vàng đi bên ngoài.
Không lâu sau, một trận hỏa hoạn bùng lên, rất nhanh thôi, cửa sổ bằng gỗ đã bị ngọn lửa ấy nuốt chửng.
Lửa, càng lúc càng lớn.
Mà hai người trong phòng vẫn đang chìm trong tình cảm mãnh liệt, chưa nhận ra nguy hiểm đang gần kề.
Bọn họ không cảm giác được, nhưng những người trong Ẩn cung đã phát hiện ra.
Bọn họ lập tức gỗ trống khua chiêng chạy tới cứu hỏa, mà Hiên Viên Ẩn nghe tiểu tỳ bẩm báo xong, biết được Phó Vân Nhược đang kẹt trong đám lửa thì cũng chạy đến.
Cho đế khi lửa dần dần trở nên dữ dội, Phó Vân Nhược và Hạ Lan Ưng trong phòng mới giật mình tỉnh lại.
Mắt thấy ngọn lửa đã bao vây toàn bộ căn phòng, mọi người bên ngoài thì gắng sức mang nước tới để dập lửa.
“Sao lại bị hỏa hoạn chứ?” Hạ Lan Ưng ngạc nhiên ngồi dậy, vội vã tiện tay lấy một tấm áo nhảy xuống giường, Phó Vân Nhược cũng mặc trang phục rồi đi theo. “Cửa đã bị chặn, cửa sổ cũng bị thiêu cháy, chúng ta tìm cái chăn phủ lên người rồi lao ra chắc là ổn”.
Nhưng tìm tới tìm lui, trên giường này chỉ có đúng một chiếc chăn lụa mỏng, dù sao cũng đang là mùa hè, không có chăn bông là đúng thôi.
Phó Vân Nhược lập tức đổ toàn bộ nước trà trên bàn vào chăn, kéo lấy Hạ Lan Ưng: “Chúng ta đi ra ngoài rồi hãy nói”.
Đúng lúc này có người đá văng cánh cửa ra, một người chạy vọt vào, lửa bên ngoài có vẻ như không khống chế được nữa, đám người cũng chạy vào theo hắn.
Phó Vân Nhược che mũi lại, tập trung nhìn kĩ, nhưng chỉ thấy đôi mắt màu bạc của Hiên Viên Ẩn đang mở to ra, dữ tợn nhìn nàng và Hạ Lan Ưng.
Không ngờ lại là hắn, tất cả những người khác đều nhìn hai người chằm chằm, trong mắt có vẻ hơi hả hê một cách khó hiểu.
Phó Vân Nhược nhìn người mình một chút, rồi lại nhìn sang Hạ Lan Ưng.
Xong rồi, hiện giờ trang phục của hai người họ không nghiêm chỉnh, thậm chí cực kì thảm hại, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ thì còn có thể phát sinh gì nữa đây? Mà ngoại trừ mùi gỗ cháy, trong phòng vẫn còn tràn ngập mùi xạ hương nhàn nhạt từ cuộc hoan ái nam nữ vừa nãy.
Rõ thiệt là nghìn người nhìn vào cũng hiểu đây là XXOO…
Bị nhiều người bắt gặp tại chỗ như vậy đúng là khiến nàng có hơi bất ngờ.
Phó Vân Nhược ho khan một tiếng, “Tôi muốn đổi phòng”. Nàng lắc đầu nói một câu duy nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...