Vân Nhược Hoàng Hậu

Bóng dáng hắn mau chóng lướt theo ánh trăng sáng nhạt, biến mất trong rừng mai.
Lúc này một hạ nhân trong Ẩn cung chạy tới “Cung chủ, người của bát đại môn phái đã tới cả rồi, ngài xem nên xử trí thế nào bây giờ?”
Mí mắt hắn cũng không thèm mở ra: “Giết!”
“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay”
Giết toàn bộ bát đại môn phái? Tên này đúng là ác độc.
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt đẹp đẽ thần bí đến gần nàng, “Cô sợ ư?”
Phó Vân Nhược vươn tay sờ lên mặt hắn, chỉ thấy tay lành lạnh, nàng thờ ơ nói: “Giết thì cứ việc giết, liên quan gì đến tôi?” Nàng cũng không có nhiều nghĩa khí như vậy đâu, “Nè, tôi nói anh thả tôi đi kia mà, tôi…”
Tròng mắt Hiên Viên Ẩn chợt lóe lên, tóm lấy tay nàng, “Không ai dám chạm vào ta.”
Phó Vân Nhược nghe xong thì phì cười: “Anh cũng không phải yêu quái, có gì phải sợ?”
Hiên Viên Ẩn khép hờ đôi mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp dưới ánh trăng óng ánh, chiếc áo mỏng manh bao quanh thân thể nàng. Bỗng nhiên trái tim hắn khẽ rung động, đầu ngón tay lướt khẽ trên eo nàng, dùng lực kéo nàng lại gần hơn.

Vạt áo phía trước mở rộng, lộ ra cái yếm màu xanh bên trong, cơ thể nõn nà như ngọc làm nổi bật màu sắc của trang phục, khiến ngón trỏ di chuyển.
“Anh…” Phó Vân Nhược đang định giãy dụa, không muốn hắn lại điểm huyệt đạo của nàng, nhưng ngay lập tức toàn thân như tê dại, không còn sức lực nào nữa.
“Hiên Viên Ẩn, anh không thiếu nữ nhân, mà trong ẩn cung nhiều mỹ nữ như vậy…” Đang nói thì bị môi hắn che lại, chỉ còn lại tiếng ê a trong miệng nàng.
Môi hắn, mát lạnh, kề sát với môi nóng rực của nàng, vừa nóng lại vừa lạnh, băng lửa giao nhau.
Đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi thơm mát của nàng, khuấy động lưỡi nàng theo hắn. Bỗng nhiên lưỡi hắn quét qua răng, một luồng điện tê tê run rẩy truyền lên não, thân thể càng lúc càng nhũn, nơi u cốc cũng không chịu thua kém mà chảy ra nước.
Nàng bị hắn ôm chặt, đè tại bàn đá, bàn đá lạnh lẽo khiến nhiệt độ cơ thể nàng giảm đi đôi chút, cũng làm cho nàng khôi phục lại một phần lý trí: “Buông tôi ra, tôi cũng không có ý định sẽ cùng anh…”
Hắn cũng không nghe lời nàng nói, bàn tay ngang ngược xé rách cái yếm trên người nàng, cho đến khi da thịt nàng hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn, làn da sáng mịn như ngọc trai dưới bóng trăng mờ nhạt.
Cặp mắt màu bạc dần dần tối đen lại, nhuốm màu dục vọng.
Ngón tay hắn di chuyển trên thân thể kiều diễm của nàng như con ong đi tìm mật, cuối cùng dùng lại vườn hoa huyền bí, muốn đi vào trong đó để tìm kiếm mật hoa.
Tới khi ngón tay hắn tiến vào trong vườn hoa, một dòng nước nhỏ chảy ra khiến ánh mắt hắn càng thâm sâu.
Bỗng nhiên, hắn cúi người.
Phó Vân Nhược chỉ cảm thấy có thứ gì đó mềm mại lướt vào trong vườn hoa, nhẹ nhàng liếm mút khiến nàng run rẩy cả người. Hắn tăng thêm lực, ngón tay chạm vào nơi nhạy cảm nhất, nàng run run trước khoái cảm, cảm giác đã đạt tới đỉnh.
“Anh…” Nàng chỉ cảm thấy lý trí đã dần tan biến, chỉ một lát sau nàng chấp nhận trước động tác mạnh mẽ trêu đùa của hắn.
Nàng uốn người trên bàn đá, xê dịch, nhưng lại bị hắn kẹp chặt người lại nên không khỏi nâng thân thể lên, để mặc hắn đùa giỡn.
“Ưm…” Nàng cắn ngón tay hắn, ham muốn dằn vặt chỉ muốn trốn thoát nhưng lại bị hắn mạnh mẽ tóm lấy được thân thể trở lại.
Sau một khắc, đổi lại vật to lớn của hắn tiến sâu vào nơi nhạy cảm nhất của hắn, đột nhiên hắn tiến vào như vậy, đi vào nơi bí mật, sức lực mạnh mẽ như muốn làm rối tung hết lục phủ ngũ tạng của nàng.
Kịch liệt như vậy, tiến vào chỗ sâu nhất, cọ xát trầm trọng, đâm tới nơi nhụy hoa non nớt, thật sự không có một kẽ hở nào, mạnh mẽ đâm vào một cách tàn bạo, làm cho nàng hét lên: “Đừng…”

“Cô không phải là xử nữ!” Hắn dừng lại, bỗng nhiên vẻ mặt càng trở nên hung dữ, máu nóng bắt đầu sôi sục.
“Tôi vốn dĩ không phải là xử nữ…” Nàng đấm vào ngực hắn: “Cút ra!”
Hắn chụp được tay nàng, dùng sức tới mức cổ tay nàng như sắp sửa bị bẻ gãy. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, cặp mắt âm trầm, biến hóa một cách kì lạ, trở nên điên cuồng, không hề lạnh lùng như lúc trước.
“Cô lại dám không phải xử nữ!” Câu nói của hắn hơi điên cuồng, tiến vào nàng một cách phẫn nộ, không còn nhẹ nhàng chơi đùa nàng như vừa nãy nữa.
“Dừng lại, tên khốn này, mau dừng lại!”
“Sao? Vừa rồi còn bày ra bộ dạng tha thiết mong chờ, sao giờ đã từ bỏ rồi? Nữ nhân…đúng là kẻ khẩu thị tâm phi!” Hắn hung dữ đối xử với nàng, tàn khốc cắn lên da thịt như tuyết của nàng, để lại những vết tích đỏ hồng.
(Khẩu thị tâm phi: ăn ở hai lòng)
Động tác thô bạo của hắn không hề khống chế nổi, lần đầu tiên Phó Vân Nhược nghĩ thời gian lại dài như vậy, u cốc bị hắn thô bạo đâm vào, khiến nàng nghĩ mình như một con rối cho người khác chơi đùa, nhưng mà thân thể nhạy cảm lại càng trở nên hưng phấn.
“Đau quá…đồ chết tiệt, không nhẹ chút được sao…A…” Nhụy hoa mềm mại co rút, nàng lên đỉnh trong sự điên cuồng tàn bạo của hắn, cả người trỗng rỗng nằm trên bàn đá.
Mà hắn cũng chưa buông tha cho nàng, cúi đầu tiến vào chiếm đoạt nơi hành lang chật hẹp, Phó Vân Nhược đã thỏa mãn căn bản không chịu nổi nữa, thân thể đau đớn như sắp nứt ra.
Bao giờ mới kết thúc đây?
Nàng lờ mờ suy nghĩ, nếu như rời đi bây giờ thì nàng nhất định phải tìm tên Phong Tịch kia để học mị thuật.
Không có võ công, sẽ bị bắt nạt.

Đặc biệt là nơi cổ đại tôn sùng sức mạnh này.
Ánh trăng len vào trong rừng mai, hiếu kì xem cảnh quấn quýt của một nam một nữ.
Mệt mỏi thở hắt ra, môi tỏa ra hương thơm yêu kiều.
Bỗng dưng tay hắn rút trâm cài của nàng ra, mái tóc đen lập tức xõa tung, rung động theo thân thể dưới ánh trăng, liên tục đong đưa như dòng nước mềm mại.
Mà ánh mắt của nàng trở nên dịu dàng gợn sóng, đôi mi hơi nâng lên, môi đỏ mọng hé mở, lộ ra hàm răng lóng lánh.
Lúc này khuôn mặt nàng đỏ ửng như ánh bình minh, quyến rũ hồn nhiên trong nháy mắt khiến hắn ý loạn tình mê.
Cuối cùng hắn kết thúc hành động ngược đãi, thở hổn hển nằm úp lên vai nàng.
“Người đàn ông đầu tiên của cô là ai?” Giọng nói của hắn làm cho tóc gáy nàng dựng thẳng đứng.
Phó Vân Nhược ngước lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, bỗng nhiên nhấc tay lên, hung hăng dùng sức mạnh nhất tát hắn một cái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui