Vân Nhược Hoàng Hậu
Thoáng cái Phó Vân Nhược đã bị đám áo xanh vây quanh, mặc dù võ của nàng có thể đánh ngã vài tên nhưng hai tay khó đánh lại được bốn, nếu tiếp tục giằng co thì tất nhiên nàng sẽ bị cao thủ bắt đi.
Lúc này nàng nhanh trí, quay đầu lại nhìn về phía xa mà hô lên: “Vương gia, ta ở đây!”
Mọi người sửng sốt, tưởng rằng Nam Cung Hân đuổi theo tới nơi nhưng khi nhìn lại thì chẳng thấy bóng ai cả.
Vân Nhược đẩy một tên gia nhảy lên xe ngựa, kéo dây cương nhanh chóng chạy đi.
Đám áo xanh muốn cản nàng lại nên chắn ngang đường, Vân Nhược nhắm tịt mắt vào phóng thẳng tới chỗ bọn họ.
Thấy con ngựa cứ phi thẳng thì bọn họ sợ hãi né sang hai bên, vội vàng đuổi theo.
“Hừ, muốn chạy sao?” Ánh mắt vị thủ lĩnh nhìn theo mang theo vẻ chế giễu, đột nhiên nhún mũi chân sử dụng khinh công nhảy lên xe ngựa, hai tay nhanh chóng bắt lấy Phó Vân Nhược.
Vân Nhược né tránh, nhìn thấy con đường gập ghềnh phía trước thì nàng định đá hắn xuống xe, hai người cứ đấu nhau như vậy, bỗng tay hắn khẽ đảo, phóng ra vài ám khí.
Vân Nhược thấy tình thế nguy cấp bèn nhảy từ trên xe ngựa xuống, lăn vài vòng trên mặt đất rồi đứng lên chạy vào rừng.
Mà nam tử kia vẫn không từ bỏ ý định đuổi theo, vì hắn có khinh công nên căn bản Vân Nhược không có khả năng trốn thoát khỏi hắn.
Chỉ một lát sau nàng đã cảm thấy đau đớn trên đùi, ngã xuống mặt đất.
Cúi đầu nhìn thì thấy đã bị trúng ám khí.
“Xem ngươi chạy được nữa không?” Nam nhân cúi người kéo nàng lại gần mình “Hừ, không ngờ ngươi lại khó đối phó như thế, tiện nhân, ngươi định ném ta xuống sườn núi hả?”
Phó Vân Nhược hừ nhẹ: “Ngay cả mặt cũng không dám lộ thì không xứng để hỏi ta.”
“Ngươi…” Nam nhân cúi mắt đang rất tức giận, bỗng thấy trong chiếc áo mỏng lộ ra vóc dáng xinh đẹp, tức khắc thay đổi suy nghĩ.
“Thủ lĩnh” Vài tên áo xanh còn lại vội vã chạy tới thông báo: “Chúng ta đã giải quyết xong ba tên áo đen đó.”
“Tốt!” Trong mắt nam nhân lộ ra vẻ dâm đãng: “Không hổ là đại mỹ nhân nổi danh kinh thành, trông dáng vẻ này…”
“Phì, ta sẽ móc mắt chó của ngươi!” Phó Vân Nhược phẫn nộ nói: “Ai phái các ngươi tới? Bảo hắn ra nói chuyện với ta!”
“Ai bảo ngươi đắc tội với người không nên đắc tội?” Nam nhân cười nhẹ: “Trước khi ngươi chết chi bằng để ta thoải mái một lát, các huynh đệ cũng rất muốn nếm thử mùi vị của đại mỹ nhân như ngươi.”
Xoạt một tiếng hắn đã xé áo ngoài của Phó Vân Nhược, lộ ra cái yếm màu xanh bên trong.
Tiếng hít không khí truyền đến, trước mắt là mỹ nhân có làn da nõn nà sáng như ngọc, trên khuôn mặt tuyệt sắc là đôi mắt màu lưu ly đang chuyển động.
“Thủ lĩnh, nhanh lên! Các huynh đệ cũng muốn nếm thử…” Tiếng cười hèn hạ vang lên khiến Vân Nhược chỉ thấy thật buồn nôn.
“Ta giết chết ngươi!” Nàng tung một quyền nhưng phát hiện sức lực toàn thân đều biến mất, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Trên ám khí có nhuyễn miêu tán…Đương sự chỉ cần ngươi sống, cho nên trước tiên để chúng ta chơi đùa một lát đã.” Nam nhân cười lớn nhào về phía nàng. “Đợi lát nữa nhất định sẽ làm cho ngươi sảng khoái…”
Một đám khốn nạn!
Vân Nhược trừng mắt nhìn một đám người như lũ sói nhìn thấy thỏ trắng, rồi nhìn nam nhân đang đặt trên người nàng, cố vượt qua cơn xấu hổ và giận dữ trong lòng.
Ông trời ơi, đừng để nàng bị đám đàn ông này XXOO!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...