“Động vật máu lạnh!” Nàng mắng: “Ngươi căn bản chính là biến thái.” Nàng thấy hắn không hề có cảm tình nào với Phó Vân Nhược,chỉ thuần túy muốn tìm kiếm cảm giác kích thích cùng mới mẻ mà thôi. Điều hắn muốn cũng chỉ là chinh phục, hiện tại, hắn còn muốn chinh phục nàng. Mơ tưởng~!
“Quá khen. Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không quản ngươi từ nơi nào đến.Từ hôm nay trở đi ngươi chính là đồ chơi của ta!” Hắn cuồng ngạo tuyên bố.
Thư Hà trở mình nhìn hắn bằng nửa con mắt, tên này cũng quá tự đại a
~Chưa nói đến nàng không phải Phó Vân Nhược mà chỉ cần nói đến mục tiêu sống của nàng thì nàng tuyệt đối ko thể làm đồ chơi của hắn.
Nghĩ như vậy, nàng như một nữ thần kiêu ngạo kêu lên: “Nghe đây, hôm nay là ta chiếm thế thượng phong chứ ko phải ngươi!”
“Nữ nhân, ở trước mặt ta, ngươi chỉ có thể làm nô!” Hắn muốn một lần nữa nắm trong tay thế chủ động nhưng đã thấy nàng môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ: “Sợ ngươi phải thất vọng rồi.”
Hắn cũng tuyệt đối ko để nàng tùy ý đạt được.
Nàng bị hạ dược, so với hắn ko phải càng dễ trêu chọc sao?
Đây là một hồi hắn cùng nàng chiến tranh.
Nhưng mà, nàng tuyệt không bằng lòng nhận thua, dù cho trong cơ thể sôi trào khát vọng ko thể khống chế, nàng vẫn không chịu mở miệng thừa nhận.
Một phen kịch liệt, bọn họ ngươi tranh ta đấu, càng đấu càng dễ sợ.
Rốt cục đến cuối cùng, bọn họ ai cũng không chịu nhận thua. (ựa, mệt với 2 anh chị quá T_T)
Đến hừng đông, Thư Hà từ trong mộng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau đớn không chịu nổi.
“Tỉnh?” Nam nhân thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo một tia tình triều qua đi, thập phần phiền tình dễ nghe.
Thư Hà túm nhanh chăn, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn: “Sớm muộn gì cũng có một ngày ta cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!”
Nam Cung Dạ cười đến đắc ý như ác ma, “Tốt, ta đây chờ.”
Thư Hà hướng hắn mê người cười, thuận tay cho hắn một cái khửu tay, chỉ nghe hắn thét lớn một tiếng đau đớn. Nàng cười tủm tỉm xuống giường mặc quần áo.
Nàng cho tới bây có một nguyên tắc: đối với nam nhân, nên cứng rắn thì nhất định phải cứng rắn. Nếu đã để bọn họ trèo lên đầu mình, muốn lôi họ xuống thực rất khó khăn.
Thư Hà ko thèm liếc nhìn Nam Cung Dạ ở phía sau, nàng mở cười rồi ba một tiếng đóng cửa, tiêu sái rời đi.
Ngay sau đó, nàng liền nhe răng trợn mắt kêu lên, đau a~!.
Nam Cung Dạ chết tiệt dám dày vò nàng. Hiện tại nàng việc muốn làm nhất là tắm nước nóng rồi hảo hảo ngủ liền ba ngày ba đêm.
Thư Hà kêu người hầu dẫn nàng về chính tĩnh thục uyển, một bên hỏi: “Vương gia đâu?”
“Vương gia? Ko phải ngài cùng Vương Phi ở cùng một chỗ sao?” Người hầu kinh ngạc hỏi.
Thư Hà nhíu mày, cùng nàng một chỗ là Nam Cung Dạ, không phải Nam Cung Hân.
Chẳng lẽ những người này cũng không biết bọn họ có gì khác thường sao?
Thư Hà còn chưa có vào nhà, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, tiếp theo là tiếng binh bước chân chỉnh tề cùng tiếng binh khí.
Chuyện gì xảy ra, ai lại dám xông vào vương phủ?
Đúng lúc này, một thái giám độ tuổi trung niên, mặt mày sáng sủa mang theo một đám Ngự Lâm Quân xông vào Tình Thục Uyển. Thái giám kia nhìn thấy nàng, ko lạnh ko đạm kêu:” Duệ Vương phi, Duệ Vương gia đâu? Còn không mau mau đi ra lĩnh chỉ?”
“Công công, đã xảy ra chuyện gì? Vương gia hình như không có ở nhà.”
“Không có? Bay đâu, thỉnh Duệ Vương gia ra lĩnh chỉ!” Công công kia rất là chỉ cao khí ngang.
Thư Hà nhíu mày, tình hình này có chút bất thường. Lẽ nào là thánh chỉ mất đầu?
“Bổn vương ở đây, Cao công công, bệ hạ có ý chỉ gì?”
Thư Hà ngẩng đầu, thấy một nam tử nho nhã điềm tĩnh chậm rãi đã đi tới. Thần thái kia cùng tên biến thái Nam Cung Dạ đêm qua tuyệt đối ko giống nhau. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng cho rằng bọn họ ko cùng một người.
Nam Cung Hân nhìn nàng, mâu quang lóe lóe, tựa hồ có chút áy náy. Hắn rốt cục cái gì cũng chưa nói, quỳ nghênh thánh chỉ: “Cao công công, thỉnh tuyên chỉ.”
Mọi người nhất thời tất cả đều quỳ xuống. Dù cho Thư Hà ko muốn quỳ nhưng trước mắt bao người cũng không thể ngỗ nghịch, đành ko cam tâm quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay tra ra Duệ thân vương Nam Cung Hân cùng loạn đảng phục đào cấu kết, âm mưu làm phản. Cách bỏ tước vị Duệ thân vương, giao cho phủ nhân tông xét xử!”
Gì, phản loạn?
Nam Cung Hân vẫn không nhúc nhích quỳ trên mặt đất, nửa ngày cũng ko ngẩng đầu lên.
Trái lại, Thư Hà trừng mắt nhìn đạo thánh chỉ kia cùng đội cấm vệ quân. Mưu phản là tội đại nghịch bất đạo, phải tịch thu gia sản, giết chết cả nhà. Như vậy…ko phải nàng vừa xuyên qua đã phải chết sao?
Vận khí cũng quá đen đủi a!
Nam Cung Hân ngẩng đầu, trên mặt bình tĩnh như lúc ban đầu, hắn trầm giọng nói: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thần lĩnh chỉ.” Hai tay hắn giơ cao tiếp nhận thánh chỉ, nhàn nhạt nói: “Cao công công, phải đi phủ nhân tông sao?”
Cao công công giọng the thé nói: “Duệ Vương gia, chúng ta cũng không muốn khi dễ ngươi. Đi một chuyến thôi.”
Nam Cung Hân ngoái đầu nhìn nhìn nàng, xoay người bên tai nàng thấp giọng nói: “Vân Nhược, thực xin lỗi, ta lại liên lụy tới ngươi. Ngươi đến thư phòng của ta lấy hưu thư giấu trong họa quyển. Từ nay về sau ngươi ko còn là thê tử của ta nữa. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ ko liên lụy ngươi.”
Thư Hà chấn động, đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...