Vân Nhược Hoàng Hậu
Trên đời đâu có nhiều chuyện xảy ra trùng hợp như thế? Đã là trùng hợp tất có nguyên do.
Nam Cung Hân nhất thời tức giận, hận bản thân đã lơ là nên mới để đám người đó bắt Vân Nhược đi.
“Nếu vương phi xảy ra chuyện gì bất trắc, bản vương sẽ bắt chúng phải trả giá gấp bội.” Sắc mặt hắn trầm xuống.
Lúc này Phó Vân Nhược đang bị kẹp giữa hai thanh kiếm sáng loáng.
Khi hai tên mặc áo đen xông vào trong xe ngựa nàng không kịp phản ứng gì cả, chỉ thấy hai thanh kiếm đã nhắm ngay vào cổ mình. “Cấm nhúc nhích, nếu còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi.”
Từ trước tới nay Phó Vân Nhược là người không tiếc mạng nhỏ của mình, gặp tình huống như vậy thì dù là kẻ ngốc cũng hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Bị cướp.
Có điều không ngờ lại có kẻ dám cướp xe ngựa của vương phủ thôi, còn có can đảm bắt cóc cả vương phi.
“Các ngươi muốn gì?” Nàng hỏi thẳng.
Hai tên áo đen ngạc nhiên khi thấy nàng không sợ, bốn mắt nhìn nhau rồi trầm giọng nói: “Vương phi, cứ đi theo chúng ta, chúng ta chỉ muốn đưa ngươi tới một nơi.”
“Nếu các ngươi đã biết thân phận của ta vậy chắc không phải vì tiền. Nếu vì tiền thì không cần phải bắt cóc vương phi, đối với các ngươi cũng chẳng ích lợi gì. Vậy chính là trả thù.” Nàng thản nhiên nói: “Ai phái các ngươi tới?”
Tên áo đen bên trái hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi cũng là một kẻ thông minh, vậy thì ít nói nhảm đi, ngoan ngoãn đi theo chúng ta là được.”
Phó Vân Nhược nhíu mày, cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ đang nghĩ cách để thoát khỏi chúng.
Đúng vào lúc này thì bỗng nhiên có tiếng động lớn ầm ĩ bên ngoài, một đám áo xanh lao xuống từ sườn núi.
Những kẻ đó vây quanh xe ngựa, nam tử dẫn đầu bắn một mũi tên lên vai tên đánh xe, xe ngựa dừng lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Một tên áo đen trong số đó xốc rèm lên, thấy đám áo xanh trước mắt đang vây quanh.
“Không phải người của ta.” Mặc khác một người khẽ gọi. “Có chuyện gì thế?”
“Xuống xe” Hai người ép Phó Vân Nhược xuống xe, cao giọng nói: “Chư vị là chủ con đường này ư?”
Thủ lĩnh đám áo xanh hừ một tiếng: “Chủ hay không đâu cần ngươi quan tâm? Để nữ nhân kia lại ta sẽ tha cho các ngươi đi…Nói cách khác…”
“Không được, xem ra các vị cũng tới là vì nàng ta, chúng ta phải giao nàng ta cho đương sự, nếu bị các người cướp mất thì chẳng phải đã hủy hoại thanh danh chúng ta rồi còn gì?”
Thủ lĩnh kia hừ lạnh: “Nếu cần thanh danh thì ta đây sẽ lấy mạng các ngươi, lên đi!”
Hai gã áo đen kèm hai bên Phó Vân Nhược, vội la lên: “Ngươi mà qua đây thì ta sẽ giết nữ nhân này, tới lúc đó cả hai đều thiệt.”
“Muốn giết thì cứ giết, ngươi tưởng rằng ta tới để cứu nàng ta sao?” Thủ lĩnh cười to: “Nếu các ngươi không đầu hàng thì đừng trách chúng ta không khách khí.”
Phó Vân Nhược nhíu mày, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này, hai nhóm ngươi trước mặt lại đều tới vì nàng. Nhóm lúc trước là ai phái tới, mà nhóm trước mắt này là ai phái tới?
“Hừ, chúng ta liều mạng với các ngươi!” Dứt lời hai người đẩy Phó Vân Nhược ra, liều chết xông lên.
Lập tức có người tóm lấy Phó Vân Nhược, lúc này Vân Nhược không bị chèn ép nên đương nhiên không thể giơ tay chịu trói. Nàng dùng chân đá văng hai gã áo xanh ra, đoạt lấy một thanh kiếm rồi phóng về phía trước.
Nàng leo lên xe ngựa, đánh xe trốn thoát. “Bắt lấy nàng ta!” Thủ lĩnh hô lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...