Phó Vân Nhược cười nhẹ tỏ vẻ cân nhắc: “Ta nói ta mất trí nhớ, huynh có tin không?”
“Mất trí nhớ?”
“Trước đó vài ngày ta từng bất cẩn ngã vào trong hồ, sau khi tỉnh lại thì đã quên hết mọi chuyện. Việc này Vương gia cũng biết. Có lẽ ta giống như được sống lại lần nữa, cho dù tính tình thay đổi thì sao chứ? Huynh hy vọng ta nhớ lại những chuyện không vui trước đây à? Về phần hoàng đế, đó là việc riêng của ta, nhưng hắn điều tra ta có phải là Phó Vân Nhược không, cũng thật là nực cười.”
Phó Quân tóm lấy tay nàng, mắt sáng rực hỏi: “Thật sự mất trí nhớ hay là giả mất trí nhớ?”
“Ta không nhớ gì hết.”
Ánh mắt Phó Quân tối sầm lại, bỗng nhiên điểm huyệt đạo của nàng: “Ta muốn kiểm tra xem rốt cuộc ngươi có phải là muội ấy không.”
Dứt lời, nào ngờ hắn đưa tay cởi quần áo của nàng!
Phó Vân Nhược hừ lạnh một tiếng: “Kiểm tra ta có đúng là muội muội của huynh không? Được, huynh kiểm tra xem, nhưng ta với huynh là huynh muội, nhưng nam nữ khác biệt, phải chăng không thích hợp cho lắm?”
Phó Quân thản nhiên nói: “Để người khác kiểm tra ta không yên tâm.”
Tay hắn kéo cái yếm trên người nàng xuống, tức khắc nốt ruồi son đỏ sẫm trước ngực nàng chiếu vào tầm mắt, vậy chứng minh là đúng, nàng đích xác là Phó Vân Nhược không thể nghi ngờ gì.
Mỹ cảnh trước mắt làm cho hắn khó thở, hắn ép buộc mắt mình nhìn thẳng vào nốt ruồi son kia, sau đó chạm tay lên.
Đó cũng không phải là giả, là thật.
Phó Vân Nhược cả giận nói: “Huynh nhìn đủ chưa?”
Cơ thể này đương nhiên không có khả năng là giả, bởi vì nó vốn là cơ thể của Phó Vân Nhược.
Phó Quân ngẩng lên nhìn vào đôi mắt như ngọc lưu ly đang phẫn nộ của nàng, hô hấp hơi dồn dập, bỗng nhiên hắn ôm lấy nàng, hung hăng dùng đôi môi nóng bỏng hôn nàng.
Hắn hôn vô cùng dùng sức, đầu lưỡi mạnh mẽ kia gần như quấn quanh lưỡi khiến nàng đau, Phó Vân Nhược càng hung dữ, cắn vào môi hắn.
Nhưng mà, hắn điểm trúng huyệt đạo của nàng khiến miệng không thể động đậy.
Tên vô lại bỉ ổi đê tiện, dám lợi dụng lúc này lại có thể chiếm tiện nghi nàng!
Hắn cúi đầu thở hổn hển, cái hôn nóng ran trên da thịt của nàng, mang theo từng trận đau đớn: “Nhược Nhược, ta thích muội, muội biết không? Ta vẫn không dám nói uội, sau đó tiên hoàng tứ hôn uội và Nam Cung Hân, lúc ấy ta không nên để muội gả cho hắn. Nếu không sau này muội cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy.”
Phó Vân Nhược trừng mắt nhìn hắn, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn, cửa bị người khác đá văng ra, một cô nương áo tím nổi giận đùng đùng chạy vọt vào, nhìn thấy tình hình trước mắt, tức khắc sắc mặt nàng thay đổi chóng mặt: “Con hồ ly tinh nhà ngươi giỏi lắm, đã gả cho người ta rồi còn đi quyến rũ Quân ca ca! Phó Vân Nhược, đồ nữ nhân không biết xấu hổ…”
Phó Quân lập tức giải huyệt đạo cho Vân Nhược, che đi dáng người mềm mại của nàng, “Tử Yên, ai uội đến đây?”
Cô nương áo tím trừng mắt, miệng mở ra mang theo mùi đàn hương, phun ra một chuỗi lời mắng chửi: “Tại sao ta đến ư? Sáng sớm ta đã đi theo sau huynh, quả nhiên thấy huynh tới tìm con hồ ly tinh này, được, ta đây đi theo, không thể ngờ được hai người các ngươi lại dám làm ra chuyện tằng tịu không biết xấu hổ như vậy. Ca ca muội muội mà lại làm ra đến loại chuyện này, thật mất hết mặt mũi Phó gia!”
Phó Vân Nhược ung dung mặc quần áo, cô nương tên là Tử Yên này có quan hệ gì với Phó Quân?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...