Phó Vân Nhược mỉm cười, khóe mắt liếc nhìn thấy Tiểu Lan đang vội vội vàng vàng đi vào: “Vương phi, Vương gia, Như phu nhân vừa mới rời khỏi vương phủ, về nhà mẹ đẻ Triệu phủ.”
“Sao cô ta lại trở về?” Nam Cung Hân kỳ quái hỏi.
Phó Vân Nhược thản nhiên nói: “Không có gì.” Nàng nói bên tai hắn: “Hắn viết hưu thư, bắt đầu từ nay cô ta sẽ không còn là Như phu nhân của chàng nữa.”
Nam Cung Hân ngẩn ra: “Hưu thư, nàng không biết sau lưng nàng ta là ai sao? Nếu như cô ta tố cáo với mẫu hậu, gây khó dễ cho nàng, vậy sẽ không hay.”
“Chàng yên tâm đi, cô ta sẽ không đi tìm mẫu hậu đâu.” Phó Vân Nhược hừ một tiếng, tham ô nhiều bạc như vậy còn dám đi tìm Thái Hậu sao? Đã cho cô ta một đường lui vậy là tận tình tận nghĩa rồi.
Nam Cung Hân vẫn còn hơi lo lắng, nhưng đúng như Phó Vân Nhược đã dự tính trước, Triệu Tịnh cũng không đi tìm Thái Hậu phân xử.
Vương phủ lại được yên ổn.
Hôm nay Phó Vân Nhược được Tống vương phi mời uống trà tại phủ, lúc ra khỏi Tống vương phủ, đúng lúc gặp phải mưa phùn lất phất.
Trở lại Duệ thân vương phủ, tỳ nữ lấy ô che cho nàng xuống xe, đang định vào phủ thì chợt nghe thấy có người gọi nàng: “Muội muội!”
Phó Vân Nhược quay đầu lại nhìn, hai bên tóc mai người trước mắt như màu chỉ bạc, vô cùng tuấn mỹ, cũng chính là ca ca Phó Quân của nàng.
“Ca ca? Huynh đến khi nào thế, sao không vào phủ?”
Phó Quân bước nhanh đến trước mặt Vân Nhược, cúi người nói bên tai nàng: “Có chuyện quan trọng cần tìm muội. Trong phủ không tiện nói chuyện, sáng sớm ta tới thì nghe nói muội đi ra ngoài nên đành phải đợi tới bây giờ.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Quân cũng không nói nhiều: “Muội lên xe ngựa của ta, đợi chúng ta đi nơi khác rồi hẵn nói.”
Phó Vân Nhược nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, rồi để người hầu ở lại, một mình lên xe ngựa của hắn, xe chuyển bánh đi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vẻ mặt Phó Quân nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, không biết rốt cuộc đang nhìn cái gì. Một lúc lâu sau hắn mới tiết lộ: “Mấy ngày trước Hoàng Thượng đến tìm ta.”
Phó Vân Nhược ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ lại, tên Nam Cung Úc chết tiệt kia lại dám phái người điều tra nàng thật!
Phó Quân trầm giọng nói: “Nhìn vẻ mặt của muội, hình như đã biết hắn sẽ tới tìm ta phải không?”
“Có phải hắn hỏi huynh, muội có đúng là muội muội thật của huynh phải không?” Nàng hừ nhẹ một tiếng: “Nhạt nhẽo!”
“Muội có chuyện gì với Hoàng thượng sao?” Hắn ngừng một chút: “Nhược Nhược, muội phải nói cho ta biết sự thật.”
Lúc này, xe ngựa dừng lại, Phó Quân đỡ nàng xuống xe, hóa ra là một quán trà.
Dường như chủ quán đã quen biết Phó Quân từ trước, nhanh chóng đưa bọn họ tới một lầu các yên tĩnh bên trong hậu viện.
“Chỗ nào có đáng tin không?”
Phó Quân kinh ngạc, lấy một đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng: “Nơi này là sản nghiệp của Phó gia, sao lại không đáng tin chứ. Nhược Nhược, sao muội lại không nhớ cả việc này? Hay là …” đột nhiên hắn túm lấy tay nàng kéo lại gần người mình hơn: “Ngươi không phải muội muội Phó Vân Nhược của ta?”
Có nên nói cho hắn không? Chuyện tới nước này, hoàng đế đã tìm hắn hỏi, tự bào chữa như thế nào mới là điều quan trọng nhất.
“Huynh cho rằng ta không phải Vân Nhược sao?”
Phó Quân nhíu mày: “Không có lửa thì sao lại có khói. Đột nhiên Hoàng Thượng lại hỏi ta, vậy tuyệt đối là có nguyên nhân. Gần đây tính cách Vân Nhược đại biến, quả thật không giống với muội muội của ta, ngoại trừ khuôn mặt này thì ta không nhận ra rốt cuộc ngươi giống muội ấy ở chỗ nào”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...