Vân Nhược Hoàng Hậu


Nàng còn chưa nói hắn đã tự mở miệng: “Nàng không nói gì tức là đồng ý.”
“Ngươi cút ra ngoài cho ta, nếu không ta chặt tay ngươi!” Nàng hừ nhẹ một tiếng.
Phong Tịch cười híp mắt cắn vành tai của nàng: “Nàng đành lòng vậy ư?” Âm thanh mềm mại dịu dàng, thật nồng nàn ai uyển.
Cả người Phó Vân Nhược run lên, tức giận nói: “Đã nói không cho phép ngươi dùng mị thuật với ta…”
“Đâu có!” Hắn giơ tay thề, một mặt lại lẩm bẩm nói: “Xem ra Nhược Nhược cũng không thoát khỏi được sức hấp dẫn của ta. Cũng vì bản thân ta đã là mỹ nam tử đẹp nhất thiên hạ, đâu cần mị thuật gì chứ?”
Phó Vân Nhược nổi cả da gà, “Lạnh!”
“Nàng lạnh à, không sao, để ta giúp nóng lên.” Hắn nháy mắt mấy cái rất chi là mờ ám, hôn lên môi đỏ mọng của nàng.
Thấy Phó Vân Nhược không phản đối, hắn như được kích thích, càng thêm lấn tới.

“Ư…Không được đâu…” Giọng nói của nàng mềm mại yếu đuối, khiến ánh mắt Phong Tịch đen sẫm lại: “Nhược Nhược, nàng cũng muốn ta đúng không? Ta biết, sức quyến rũ của Phong Tịch ta là không gì sánh được . . . . . .”
Nói xong cúi người lưu lại dấu hôn trên cổ nàng.
“Ngươi thật xấu. . .” Nàng nói nhỏ, đôi mắt kiều mị, môi nhỏ mịn màng ướt át.
Phong Tịch sung sướng đắm chìm trong mị lực vô song của mình, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Phó Vân Nhược hiện lên một chút ý cười gian xảo.
Trong lúc Phong Tịch đắm chìm ở thân thể mềm mại yêu kiều, thì bỗng nhiên thân dưới đau nhói, bị Phó Vân Nhược đá chỉ biết kêu lên một tiếng.
Phong Tịch đau đến xanh cả mặt, ôm lấy nơi nào đó nghiến răng trợn mắt hét: “Nàng, nàng muốn ta tuyệt tử tuyệt tôn hả? đá mạnh như vậy, Phong gia không người nối dõi thì biết làm sao? Ta ưu tú như vậy làm sao có thể không có con cháu chứ?”
Phó Vân Nhược mặc quần áo lại, xoa xoa môi đỏ mọng, ném cho hắn một ánh mắt xinh đẹp: “Ơ kìa, cứ như là ta có lỗi lớn vậy. Ngươi tuyệt tử tuyệt tôn thì đâu có gì liên quan tới ta? Hơn nữa, Phong gia không phải còn có ca ca ngươi sao?”
Phong Tịch vỗ trán thở dài: “Sao ta lại gặp phải một ma nữ thế này!”

Phó Vân Nhược thản nhiên đá hắn một cái rõ đẹp, xoay người rời đi.
Thấy hình bóng nàng, duyên dáng uyển chuyển dịu dàng, quay đầu lại cười, phong tình vạn chủng.
Ánh mắt Phong Tịch hiện lên vẻ mê mẩn, thấy nàng biến mất trong sương sớm bình minh, không nhịn được lẩm bẩm: “Cho dù nàng là ma nữ thì Phong Tịch ta cũng cam tâm tình nguyện. Ai bảo gặp nàng ta lại thích tự ngược như thế chứ?”
Hắn đứng dậy, đau đến giậm chân xuống: “Đúng là độc ác, thật sự là đủ dã man.”
Hắn vừa giậm chân vừa thi triển khinh công rời khỏi Duệ vương phủ.
Còn Phó Vân Nhược trở lại Thái Hòa Viên, vừa vào trong phòng đã bị người nào đó dùng sức ôm lấy, nàng định giãy giụa nhưng lại nghe thấy một giọng nói vui mừng vang lên : “Vân Nhược!”
Ngẩng lên nhìn, người trước mắt đã biến thành Nam Cung Hân rồi.
“Sao thế?”
Mặt Nam Cung Hân có hơi lo lắng: “Sáng sớm tinh lại không thấy nàng, ta còn tưởng sẽ không được nhìn thấy nàng nữa.”
“Ta ra ngoài đi dạo, sao có thể không nhìn thấy được, Hân, sao chàng lại ngốc đến đáng yêu như vậy chứ?” Nàng cười tít mắt vuốt ve mặt của hắn.
Nam Cung Hân nhất thời xấu hổ: “Vân Nhược, ta là nam tử, sao có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả? Đối với nàng ta mới như thế, chẳng lẽ quan tâm đến nàng lại sai à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui