Vân Nhược Hoàng Hậu


“Được, vậy ngươi xin Thái Hậu đi, bản vương phi sẽ ngồi yên chờ tin tốt lành.” Không thèm nhìn cô ta, nàng xoay người đi.
Triệu Tịnh hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng nàng, hận không thể nhìn thành một cái lỗ. Một lát sau, nàng mới không cam lòng cầm hưu thư rời khỏi phòng.
Phó Vân Nhược thấy nàng đi khỏi, hừ một tiếng: “Muốn đấu với ta, nghĩ ta là Hel­loKit­ty sao?”
“Ta không thể không thừa nhận, nàng thật đúng là thâm tàng bất lộ.” Phong Tịch tán tụng, mắt híp lại như cánh hoa đào, khuôn mặt cười rực rỡ: “Nhược Nhược, ta phát hiện ta càng ngày càng thích nàng, làm sao bây giờ? Nàng đùa giỡn ta được không?”
“Được.” Nàng đạp hắn một cái.
Phong Tịch vội vàng né, cười xòa nói : “Ta đùa với nàng thôi. Ở đây có nơi nào bí mật để chúng ta đỡ bị quấy rầy không?”
“Vậy tới thủy các đi, đêm hôm khuya khoắt, nơi đó không có người.” Nàng nhớ ngày đó mình nhầm Phong Nhiễm là Phong Tịch, hành hung hắn một trận ở thủy các, không khỏi cười khẽ.”Phong Tịch, ca ca Phong Nhiễm của ngươi đáng yêu hơn nhiều so với ngươi.”
Tên kia kêu la không đánh nữ nhân, nhưng thật ra đùa rất vui.

Phong Tịch vỗ trán: “Bề ngoài của ta với hắn giống hệt nhau, tại sao nàng không nói ta đáng yêu?”
Phó Vân Nhược đảo mắt xem thường: “Đi theo ta ra ngoài.” Dứt lời nàng kéo tay hắn theo cửa bên rời Thái Hòa Viên, men đường nhỏ đi về phía thủy các.
Vòng qua mấy hòn non bộ, đi qua nhà thuỷ tạ thật dài, lúc này mới đến bên trong thủy các.
Lúc này đêm khuya vắng người, trên mái hiên thủy các treo vô số đèn lồng mỹ nhân đối diện với nước và trăng, tản ra ánh sáng mở ảo như sương mù.
Đúng lúc có tiếng chuông gió leng keng, chiếc màn mỏng bay bay, mùi trúc thoang thoảng, phong cảnh thanh nhã.
“Nơi này thật là một nơi thanh tao tĩnh mịch.” Phong Tịch khen ngợi.
“Được rồi, bớt nói lời vô ích đi, chẳng phải ngươi nói muốn dạy ta mị thuật hay sao?” Nàng ngồi xếp bằng: “Phải học cái gì đây?”
Phong Tịch vẫn phóng túng thong thả như trước, hắn cũng ngồi xuống: “Muốn học công phu của bản môn không thể nóng vội. Ta sẽ từ từ dạy cho nàng, nàng không cần lo lắng. Trước tiên học sơ đẳng theo ta, nhắm mắt lại…”

Phó Vân Nhược nhắm hai mắt lại theo lời hắn.
“Dồn khí vào đan điền, bỏ hết mọi thứ trong đầu ra, thả lỏng toàn thân ——”
Phó Vân Nhược làm theo lời hắn nói, chỉ nghe thấy giọng hắn nhẹ nhàng giống như đang thôi miên, chỉ chốc lát sau mọi ý nghĩ trong đầu đều tan biến, nàng bắt đầu buồn ngủ.
Mà giọng nói của Phong Tịch, cũng dần dần nhỏ đi bên tai nàng.
Đến khi tỉnh lại, Phó Vân Nhược kinh ngạc phát hiện ra trời đã tờ mờ sáng, mà nàng nằm ở trong lòng Phong Tịch, đang ngủ.
“Tỉnh rồi à?” Vẻ mặt Phong Tịch sáng láng cúi xuống nhìn nàng, « móng vuốt lộc sơn »(ý là tay sờ soạng nàng). Nàng đẩy tay hắn ra: “Sao ta lại ngủ?”
“Ta đang dạy nàng ngủ mà.” Hắn cười híp mắt nói .
“Nội công tâm pháp là như vậy sao?” Nàng nhớ tới tiểu thuyết võ hiệp nói gì đó, một tay tiếp tục đẩy hắn ra: “Thành thật chút đi.”
Phong Tịch chớp mắt mấy cái, trong mắt có phần tủi thân: “Ta thích nàng thôi, ta cũng hứa sẽ không ăn nàng đâu.”
Thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thật chịu không nổi tính tình người này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui