“Ta muốn học mị thuật của ngươi. Ngươi phải dạy ta.” Nàng nói: “Nếu ngươi có thể dạy ta võ công, vậy càng tốt.”
Nhập gia tùy tục, nếu nàng không có võ công nhất định sẽ bị người ta ức hiếp.
Chờ đến lúc nàng học mị thuật thành thạo, hừ, tên Nam Cung Úc chết tiệt kia, ta sẽ i một quả đẹp mặt!
Phong Tịch nhíu mày: “Nhìn dáng vẻ của nàng thế này đúng là kì lạ, sao vậy, ai đắc tội với nàng à?”
Phó Vân Nhược lạnh lùng cười: “Đúng, có người đắc tội với ta, mà ta muốn hắn nếm thử hậu quả của việc đắc tội với ta.”
“Đắc tội với nữ nhân kết cục đã rất thê thảm rồi, đắc tội với nàng kết cục lại càng thảm hại hơn.” Phong Tịch nghiền ngẫm nói.
Phó Vân Nhược liếc hắn một cái: “Nói đi, mị thuật này học như thế nào?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên sắc mặt Phong Tịch trở nên nghiêm chỉnh, quay người tới sau bức tường.
Có người?
Nàng ngoái đầu nhìn lại, không thấy người đến. Chỉ một lát sau, bỗng nhiên nghe được một hồi tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.
Là cô ta, Như phu nhân, Triệu Tịnh.
“Là ngươi? Đã trễ thế này, ngươi đến phòng tắm làm gì?” Hình như nơi này là để riêng Vương gia và Vương phi dùng chứ nhỉ?
Triệu Tịnh nhìn thấy nàng, cười duyên nói: “Vương phi, do thời tiết nóng quá, ta muốn tới đây tắm rửa một lần. Vừa rồi, hình như ta nghe thấy tiếng nói chuyện của người nào đó …”
“Chỉ có một mình ta ở đây. Ngươi muốn tắm rửa thì bảo tỳ nữ chuẩn bị là được, nơi này người khác tới dùng không tiện.”
Sắc mặt Triệu Tịnh có chút khó coi, nhưng lại không hề tức giận: “Đêm đã khuya, ta không muốn làm phiền người khác thức dậy. Nhà tắm này lớn như vậy, một mình Vương phi dùng có phải quá rộng hay không?”
Phó Vân Nhược nhíu mày: “Rộng sao? Sao ta không cảm thấy thế nhỉ? À đúng rồi, có chuyện này, lúc đầu ta định ngày mai nói cho ngươi, bây giờ ngươi đã đến đây, vậy ta nói luôn.” Nàng xoay người đi về phía phòng, Triệu Tịnh đi theo: “Vương phi muốn nói chuyện gì?”
Phó Vân Nhược bước vào trong phòng, cầm lấy hưu thư trên bàn đưa cho cô ta: “Đây, chính là cái này.”
Triệu Tịnh vừa nhìn thấy, nhất thời sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói: “Hưu thư? Vương gia đâu? Ta phạm vào chuyện gì mà Vương gia muốn bỏ ta?”
Phó Vân Nhược ung dung uống trà: “Nữ nhân trong phủ đều đã được đưa ra ngoài, ngươi không biết à?”
Đột nhiên Triệu Tịnh quăng hưu thư đi, cả giận nói: “Phó Vân Nhược, ngươi đừng khinh người quá đáng! Hôm nay ngươi đuổi những nữ nhân này cũng được thôi, dù sao đều là những nữ nhân có công dụng làm ấm giường. Nhưng ta là người của Thái Hậu, thân phận là Như phu nhân, có thể thích thì bỏ được sao? Ta chưa phạm vào tam xuất chi điều, dựa vào đâu mà Vương gia bỏ ta? Không, nhất định là ngươi xúi giục Vương gia có phải không?”
“Ngươi xác định bản thân chưa làm sai chuyện gì sao?” Nàng lạnh lùng cười, đặt mạnh chén trà lên mặt bàn: “Triệu Tịnh, ngươi nghĩ rằng Phó Vân Nhược ta là kẻ ngu ngốc à? Sổ sách trong phủ, ngươi cho rằng ta không nhìn ra sao? Mấy vạn lượng thiếu hụt trên sổ sách kia, ngươi đem đi đâu? Nhà mẹ đẻ ngươi ở Triệu phủ sao? Ta để ngươi rút lui có thể diện, ngược lại ngươi còn có mặt mũi đến kêu oan trước mặt ta!”
Triệu Tịnh chấn động, nhất thời chột dạ.
Nàng không ngờ Phó Vân Nhược lại có thể tra ra được chuyện này.
Thấy cô ta không nói lại, Phó Vân Nhược hạ giọng: “Ngươi nghĩ là ta đưa ngươi đến phủ Tông Nhân điều tra, còn đưa hưu thư để ngươi cút đi? Mấy vạn lượng bạc kia ta có thể coi như không thấy, việc này sẽ thu xếp ổn thỏa, cũng đủ cho ngươi mua đồ cưới tái giá lần nữa.”
Triệu Tịnh xé hưu thư, hét lên: “Ta sẽ nhờ Thái Hậu đứng ra phân xử cho ta, bạc nào chứ, căn bản không có chuyện đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...