“Dạ… Ngươi khóc ư?” Nàng xoa nhẹ lên má hắn, chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy. Nam nhân mà nàng đã từng nghĩ là tàn nhẫn thực ra cũng không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Lúc này hắn hoàn toàn bộc lộ sự yếu đuối ra trước mặt nàng, sự bá đạo của hắn, sự lo lắng của hắn, sự yếu đuối của hắn khiến nàng đau lòng.
Hắn không có thêm hành động nào nữa, quay mặt sang chỗ khác rồi lau nước mắt: “Ta không khóc, chỉ là mắt bị bụi bay vào thôi.”
Phó Vân Nhược lau mặt hắn, “Dạ, thật sự ta không ghét ngươi. Ta chỉ đang nghĩ, dù thế nào các ngươi đều là một cơ thể, lòng bàn tay và mu bàn tay, chẳng lẽ ta nói ghét lòng bàn tay thích mu bàn tay hay sao?”
Nam Cung Dạ không được tự nhiên lẩm bẩm : “Nhất định là nàng thích hắn, hắn dịu dàng nho nhã, nữ nhân nào lại không thích như vậy chứ? Ta căn bản không giống người, cho dù là Phó Vân Nhược trước kia cũng tránh ta như rắn rết, coi ta là một loại ma quỷ ăn thịt người. Những nữ nhân ấy, họ sợ ta nhưng lại không thể không nịnh nọt ta. Chưa từng có ai thật lòng thích ta.”
Nói đến đây, giọng nói của hắn lại thêm phần cô đơn, khẽ thở dài: “Ta còn tưởng rằng nàng khác với bọn họ.”
Trong lòng Phó Vân Nhược đau đớn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, mỉm cười: “Đồ ngốc, đương nhiên ta không giống mấy người đó. Ngươi không phải rắn rết, cũng không phải ma quỷ, ngươi chỉ là cần người quan tâm mà thôi. Sao lại không phải người nào? Nhìn xem, khuôn mặt này bất luận nói đến chỗ nào cũng đều rất tuấn tú, không phải sao?”
Nàng thương hắn.
Hắn sinh ra trong bóng đêm, không thể gặp ánh mặt trời, mà sự sợ hãi của người khác càng làm cho hắn trở nên cuồng bạo bất an, chỉ có thể dùng thủ đoạn cố chấp, hành hạ nữ nhân để tìm kiếm sự chú ý của người khác, cho dù sự chú ý này là căm hận, cũng tốt hơn là không có người nào quan tâm, chậm rãi chết khô, tàn lụi.
Hắn là như vậy, bất an.
Mà câu nói cuối cùng kia càng làm cho nàng đau đớn.
Ánh mắt Nam Cung Dạ dần dần trở nên nhu hòa, hắn cầm tay nàng đặt lên bờ môi:
“Nàng thích ta không?”
“Thích.” Nàng liếc hắn một cái, “Vừa rồi đau quá đi mất.”
Hắn nghe thấy nàng nói thích thì ánh mắt lập tức sáng ngời, cúi người khẽ hôn nàng, hơi ngại ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta…”
Phó Vân Nhược cười khúc khích, “Đây không phải là lần đầu tiên ngươi nói xin lỗi đấy chứ?”
Vừa dứt lời đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng lên một cách đáng ngờ, nàng càng thấy buồn cười, không ngờ hắn thẹn quá hóa giận che lại môi đỏ mọng, ngăn chặn tiếng cười của nàng.
Tiếng cười dần dần trở thành thở gấp rên rỉ.Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, cũng không chơi đùa nữa, sau đó ôm nàng ngủ thật say.
Mà Phó Vân Nhược nhìn gương mặt lúc ngủ của hắn, thật hồn nhiên như một đứa trẻ, dường như nghĩ tới chuyện vui nào đó, khóe môi hơi cong lên, đáng yêu quá. Thật sự phải chữa khỏi chứng bệnh nhân cách phân liệt này sao ?
Như Nam Cung Hân và Nam Cung Dạ bây giờ, hình như cũng không phải không tốt .Nếu Nam Cung Dạ này thật sự biến mất, nàng cũng sẽ cảm thấy không vui .Nàng đứng dậy đi đến phòng tắm để tắm rửa.
Ra khỏi mật thất, cầm lấy sa y mỏng, vừa mới đến phòng tắm, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt vang lên bên tai.”Vương phi, cuối cùng nàng cũng xuất hiện.”
Phó Vân Nhược quay đầu lại nhìn, là Phong Tịch.
Hắn cà lơ phất phơ ngậm rễ cây cỏ, nghiêng người dựa vào bên tường nhìn nàng, “Ta tìm nàng cả nửa ngày nay, nàng đi đâu vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...