Nam Cung Dạ nhíu mày: “Triệu Tịnh? Chẳng phải cô ta là do Thái Hậu phái tới hay sao? Nếu nàng đuổi cô ta, thái hậu nhất định sẽ không tha cho nàng.”
“Sao, ngươi tiếc à?” Nàng hung hăng nhéo hắn một cái.
“Nếu nàng không sợ Thái Hậu thì ta cũng không sao cả, dù sao cũng chướng mắt cô ta từ lâu rồi. Vậy ta sẽ viết hưu thư.” Dứt lời hắn quả thật đứng dậy đi viết hưu thư.
Một lát sau, hắn đem hưu thư đã viết ra cho nàng đọc.
Phó Vân Nhược cầm lấy nhìn một lát: “Ta quy ước với ngươi ba điều, nếu ngươi không đồng ý, ta Phó Vân Nhược sẽ lập tức rời đi. Một, ta là nữ chủ nhân trong phủ này, trừ ta, ngươi không được phép có bất kỳ nữ nhân nào khác; hai, tất cả mọi việc trong phủ đều giao cho ta xử lý; ba, ngươi nhất định phải nghe lời ta, phối hợp với ta, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi. Như vậy cuối cùng không tính chuyện này.”
Bỗng nhiên Nam Cung Dạ phiền muộn hỏi: “Hai điều trước ta đều có thể đồng ý với nàng. Nhưng mà điều cuối cùng, nàng nói, nếu ta thật sự trở lại như trước kia, ta hiện tại còn có thể xuất hiện được nữa ư? Hay là chỉ còn có Nam Cung Hân ban ngày thôi?”
Phó Vân Nhược ngẩn ra, đúng là nàng chưa nghĩ đến vấn đề này.
Đúng vậy, nếu đến lúc đó nàng thật sự chữa khỏi, chỉ còn lại Nam Cung Hân, mà Nam Cung Dạ hiện tại này sẽ biến mất?
Nàng ngẩng đầu nói: “Không biết chừng, các ngươi lại hợp làm một thì sao?”
“Nàng không cảm thấy là như bây giờ rất tốt à?” Hắn không vui nói, rồi đột nhiên: “Hay là căn bản nàng không muốn ta xuất hiện trước mặt nàng?”
Nàng dừng một chút, tất nhiên cũng không phải là không thích nam nhân buổi tối này. Đều là một cơ thể, vậy bảo nàng biết chọn thế nào đây?
Nam Cung Dạ thấy nàng không nói gì, khuôn mặt lập tức buồn bã, dường như vẻ lo lắng nhuộm trên mắt: “Quả nhiên, các nàng đều thích hắn, ta như vậy khiến nàng thấy ghét sao?”
Hắn gầm nhẹ, nắm chặt hai tay, bởi vì phẫn nộ mà khuôn mặt của hắn trở nên vặn vẹo, mang theo ánh sáng kỳ quái.
“Không phải thế, không phải ta ghét ngươi…”
Ngay sau đó hắn bỗng nhiên giống như nổi điên, hung dữ ôm lấy nàng rồi ném lên trên giường, cơ thể đàn ông nóng bỏng, nặng nề đè lên, mang theo sức lực độc ác hung dữ không cần giải thích mà tiến vào.
Đau quá!
“Nam Cung Dạ, ngươi điên rồi! Ta đã nói không phải vì ghét ngươi…” Nàng giơ chân đá hắn, nhưng mà lúc này sức lực của hắn quá lớn, nàng giãy giụa căn bản vô dụng.
“Nàng đúng là ghét ta!” Hắn gầm nhẹ, giống một kẻ khát khao người khác yêu thương, một đứa trẻ đáng thương trong bóng đêm mong chờ ánh mặt trời. Nhưng hắn làm ra vẻ tà mị, tàn bạo để che dấu nội tâm hoảng loạn của hắn, chỉ có thể năm lần bảy lượt giữ lấy nàng để chứng tỏ sự tồn tại của chính mình.
Phó Vân Nhược nghiến răng, trợn mắt nói: “Ngươi đã đủ chưa, thả ta ra!”
“Không thả, ngàng là của ta, là của một mình ta. Không cho phép nàng thích Nam Cung Hân!” Hắn gầm nhẹ, hung hăng hôn lên môi của nàng. Lần này, không phải trìu mến triền miên, mà đúng là cắn, thế nhưng Phó Vân Nhược đã cảm giác được ở sự bất an và hoảng loạn trong nụ hôn của hắn.
Cho đến khi, bỗng nhiên một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt nàng, nàng mở to mắt, giật mình nhìn hắn.
Hắn khóc!
Cho dù lúc này sức lực của hắn vẫn tàn bạo như trước khiến cho nàng rất đau, nhưng nàng không thể tức giận được nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...