Phó Vân Nhược cúi đầu xuống băn khoăn, lần sau Phong Tịch kia mà đến, nàng nhất định sẽ học mị thuật với hắn.
Học xong nàng sẽ dùng nó đối phó với Nam Cung Úc, để cho hắn biết, cho dù hắn là hoàng đế thì cũng không cho phép ức hiếp nàng!
“Vân Nhược, nàng vừa đi đâu vậy?” Hắn cúi người dịu dàng hỏi nàng.
Phó Vân Nhược nhắm mắt lại: “Không có gì, ta trò chuyện với Phó Dao một lúc rồi ra khỏi Tử Thần cung. Chẳng qua là không quen thuộc địa hình trong cung nên bị lạc đường. Sau đó mời nhờ một cung nữ đưa ta ra đây.”
Nam Cung Hân vừa nghe nàng nói như thế liền khẽ cười một tiếng: “Thật là ngốc quá, vậy thôi cũng có thể lạc đường sao?”
Phó Vân Nhược liếc hắn một cái: “Tại sao ngươi muốn nhường ngôi vị hoàng đế cho Nam Cung Úc?” Bằng không hôm nay nàng cũng sẽ không bị hắn ức hiếp như thế.
Nam Cung Hân ngẩn ra, dường như cũng không muốn thảo luận tới chuyện này: ” So với ta, hắn thích hợp làm hoàng đế hơn.”
Phó Vân Nhược hừ nhẹ một tiếng: “Đừng gạt ta, không phải lý do là vì hắn biết ngươi có chứng bệnh nhân cách phân liệt chứ? Hắn uy hiếp ngươi?”
Nam Cung Hân biến sắc, đột nhiên bắt lấy tay nàng: “Nàng, ai đã nói gì với nàng?”
“Ngươi thử nói xem?” Nàng hạ mắt xuống.
Nam Cung Hân nắm chặt hai tay, đột nhiên tức giận gầm nhẹ: “Hắn nói sẽ không nói cho người khác!”
Sắc mặt Phó Vân Nhược vẫn như cũ, hóa ra nàng đoán đúng thật.
“Nam Cung Úc lấy chuyện này uy hiếp ngươi? Cho nên ngươi mới đem ngôi vị hoàng đế tặng cho hắn?”
Hắn cũng không trả lời: “Vân Nhược, ta không muốn nghĩ đến chuyện này. Chuyện của ta và hoàng huynh, nàng đừng hỏi nữa.”
Nàng cũng không hài lòng, “Đừng hỏi? Sao ta có thể không hỏi chứ? Hắn chèn ép ngươi, ta không hỏi thì ai hỏi?”
Trong lòng Nam Cung Hân dâng lên một tia ấm áp, in dấu hôn trên môi nàng: “Ta biết nàng quan tâm tới ta. Nhưng mà Vân Nhược, chuyện này không đơn giản như vậy. Nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng đã là Hoàng Thượng. Mà ta, cũng không hề muốn làm hoàng đế.”
Nhưng, Phó Vân Nhược cũng không phải một người dễ dàng bị thuyết phục.
Nam Cung Hân không nói cho nàng, nàng cũng nhất định sẽ tìm cách khác biết được.
Mà biết rõ ràng tất cả những chuyện thị phi này, có lẽ lựa chọn tốt hơn là hỏi Nam Cung Dạ.
Nếu là một người, vậy chắc hẳn tuy rằng nhân cách phân liệt, hắn cũng nên biết ban ngày mình đã làm gì chứ?
Nàng hơi suy nghĩ.
Hôm nay nàng nhất định phải xem, rốt cuộc Nam Cung Hân làm cách nào biến thành Nam Cung Dạ.
Trở về vương phủ, mọi thứ lại quay lại như cũ.
Phó Vân Nhược bận xử lý công việc trong phủ, bất luận Nam Cung Dạ đồng ý hay không, nàng cho thẳng những tiểu thiếp mà hắn từng thu nạp ra khỏi phủ.
Mà Triệu Tịnh phu nhân là do Thái Hậu sở phong, đuổi đi không được, Phó Vân Nhược đành phải để nàng ở lại trong phủ.
Nhưng nàng tuyệt đối không cho phép nam nhân của mình đi tìm nữ nhân khác.
Vừa mới sẩm tối, Phó Vân Nhược vội vàng đi tới phòng chính của Thái Hòa Viên tìm Nam Cung Hân.
“Vương gia đâu?”
“Bẩm Vương phi, Vương gia đang ở trong phòng nghỉ ngơi, bây giờ ngài muốn vào ư?”
“Nghỉ ngơi? Hắn đi ngủ sớm vậy sao?”
“Mỗi ngày vào lúc này Vương gia đều phải nghỉ một lát, Vương phi đã quên ư?” Tiểu Lan khó hiểu hỏi.
Phó Vân Nhược vội vàng chạy vào trong phòng, vòng qua bình phong, thấy Nam Cung Hân đang nằm ở trên giường, quả thật là đang nhắm mắt ngủ.
Kỳ quái, làm sao hắn biến thành Nam Cung Dạ?
Nàng đang nghĩ ngợi, lại nhìn thấy Nam Cung Hân trở mình, hơi hơi mở mắt.
Nhìn thấy nàng, môi hắn hơi cong lên, lấy một tay kéo thân thể của nàng xuống, cực nóng hôn lên cánh môi của nàng.
“Nương tử, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy nàng, thật là vui.” Hắn cười, hôn nhẹ lên môi đỏ mọng của nàng, không còn nét trang nhã trên vầng trán mà trở nên tà mị câu hồn.
Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi và hắn nhờ ngủ mà biến đổi?” Ngủ một giấc hắn liền từ Nam Cung Hân biến thành Nam Cung Dạ, như vậy nàng có thể không cho hắn ngủ hay không, như thế bọn họ sẽ không có cách biến đổi.
“Tại sao ta cảm thấy hai ngày ta không xuất hiện, có vẻ nàng đã hiểu biết lên rất nhiều? Hắn nói cho nàng sao?” Nam Cung Dạ hừ một tiếng: “Cái tên nhát gan kia, đừng đem ta và hắn đặt cùng nhau!”
Phó Vân Nhược nhìn hắn xem thường: “Ngươi và hắn là một người. Chuyện như vậy không tính, ta nhất định phải trị hết bệnh cho ngươi.” Nếu hai người kia trở thành một người, vậy có ích gì?
Nam Cung Dạ không vui vẻ: “Tại sao nàng luôn nhắc đến hắn? Không bằng chúng ta làm chút chuyện thú vị đi?” Nàng thẳng tay đẩy « móng vuốt Lộc Sơn » ra: “Nói chuyện nghiêm chỉnh. Ngươi nói cho ta biết, vì sao các ngươi lại biến thành như vậy? Chung quy không phải vừa ra sinh ra đã như vậy chứ?”
“Có hai vấn đề.” Hắn bỗng nhiên hăng hái bừng bừng nói: “Vậy được, nàng để cho ta hôn một lần, ta cho nàng biết một đáp án. Nàng thấy thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...