Vân Nhược Hoàng Hậu


“Ta là thê tử của đệ đệ ngươi, hoàng đế bệ hạ, chẳng lẽ ngươi xem thường luân lý tới vậy sao?”
Nam Cung Úc trực tiếp đặt nàng nằm trên tảng đá, che cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của nàng lại, tay nhanh chóng cởi bỏ y phục của nàng.
Nam Cung Hân không thấy nàng trở về thì hốt hoảng chạy đi tìm khắp nơi trong cung. Tìm khắp một lượt vẫn không thấy nàng khiến trong lòng hắn vô cùng lo lắng.
Đáng tiếc hắn cũng không biết ngay lúc này phía sau hòn non bộ, Phó Vân Nhược đã bị Nam Cung Úc chiếm đoạt.
Mùi hương hoa nhè nhẹ theo gió thổi qua khiến Phó Vân Nhược tỉnh lại.
Khuôn mặt Nam Cung Úc ngày thường cương nghị giờ phút này lại thản nhiên tà mị. Ngón tay thon dài vuốt ve thân thể nàng, môi mỏng khẽ nhếch.
“Ngươi không phải Phó Vân Nhược đúng không?”
Nàng chấn động, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì sao?

“Chưa thấy qua kẻ nào đê tiện như ngươi, đã chiếm đoạt thân thể của ta lại còn mê sảng như vậy. Hoàng thượng, ngươi thực sự là vô liêm sỉ!”
Nam Cung Úc cười lạnh, lực đạo bàn tay cũng gia tăng.
“Chỉ bằng những lời này của ngươi, trẫm có thể phán ngươi tội chết. Đừng quanh co nữa, trẫm đã nhìn ra ngươi chắc chắn không phải Phó Vân Nhược. Cho dù khuôn mặt như nhau nhưng trẫm đã phái người điều tra, trước và sau khi rơi xuống là hai người khác nhau. Ngươi – là ai đóng giả làm Phó Vân Nhược?”
Nàng đẩy tay hắn ra, cầm lấy xiêm y mặc lên người.
“Ngươi cho rằng ta là ai thì là vậy sao?. Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi?”
Nàng xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi, lại nghe Nam Cung Úc nói.
“Trẫm muốn về sau ngươi vào cung thị tẩm ba ngày một lần”
Được một tấc lại tiến một thước!
Phó Vân Nhược không nhịn được nữa, xoay người lại bước tới trước mặt hắn, tức giận nói.
“Thị tẩm? Hoàng thượng ngài già rồi lú lẫn hay là đầu óc vốn có vấn đề. Ta là thê tử của đệ đệ ngươi, là Vương phi của Nam Cung Hân chứ không phải phi tần trong hậu cung của ngươi!”
“Phó Vân Nhược, ngươi năm lần bảy lượt nhục mạ trẫm không sợ trẫm định tội ngươi sao? Hừ, nếu ngươi không đồng ý, Trẫm sẽ công bố việc ngươi không phải là Phó Vân Nhược ra ngoài”
Hắn ung dung nhìn nàng.
“Được thôi! Ngươi công bố đi, ngươi đi nói cho cha ta, ca ca ta, muội muội ta để họ tới đối chất, để cho Nam Cung Hân tới xem. Hình dáng của ta và Phó Vân Nhược có gì khác nhau! Ngươi nói ta trước và sau khi rơi xuống nước tính cách khác nhau, ha, đó là bởi vì ta mất trí nhớ. Hoàng đế bệ hạ, đừng tự cho là mình thông minh. Nếu ngươi không có chứng cứ, dựa vào cái gì nói ta không phải là Phó Vân Nhược?”
Nàng với hắn bốn mắt nhìn nhau, tức giận tới cực điểm.

Nam Cung Úc thản nhiên nói.
“Trẫm nhất định sẽ tìm được chứng cớ!”
“Ngươi thích thì cứ làm, thứ lỗi cho ta không tiếp!”
Nàng xoay người sửa sang lại quần áo, nổi giận đùng đùng rời đi.
Hôm nay xem như vô cùng đen đủi.
Bị em gái hạ dược, lại bị hoàng đế vô sỉ kia chiếm đoạt, trong lòng nàng lúc này đang cố gằng đè nén cảm giác khó chịu.
“Nam Cung Úc, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhất định khiến ngươi phải hối hận!”
Ai dám đắc tội nàng, nàng không báo thù vậy thì không còn là Phó Vân Nhược nữa rồi.
Lúc này bởi vì dược tính vẫn chưa tan nên chân nàng vẫn còn tê dại, gần như nhũn ra. Khó khăn lắm nàng mới tới được ngự hoa viên. Nhìn xuống hồ nước ngay cạnh nàng thấy bộ dạng mình lúc này cực kỳ chật vật, quần áo xộc xệch, tóc tai hỗn độn. Nếu như người khác nhìn thấy đảm bảo sẽ hiểu nhầm.
Nàng đứng lại cạnh hồ sen vuốt lại mái tóc, chỉnh lại quần áo, lại ngây người trong chốc lát. Đợi tới khi hoàn toàn bình tĩnh lại mới gọi người đi báo tin cho Nam Cung Hân, nói nàng ở trên xe ngựa chờ hắn hồi phủ.

Bước ra khỏi cung, Phó Vân Nhược nhanh chóng leo lên xe ngựa hoa lệ của vương phủ. Xe ngựa thật lớn, bên trong quần áo, trà bánh đều có đầy đủ. Nàng thay đổi xiêm y, nghĩ tới chuyện vừa rồi lại thấy hận nghiến răng.
Đúng lúc này màn xe bị xốc lên, khuôn mặt Nam Cung Hân lo lắng xuất hiện trước mặt nàng.
“Vân Nhược, ta tìm nàng khắp nơi, thì ra nàng đợi ở đây!”
Hắn nhảy lên xe ngựa, thấy sắc mặt nàng không tốt liền hỏi.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Nàng lắc đầu nghĩ tới chuyện vừa xong trong lòng vô cùng phức tạp. Nam Cung Hân sao có thể ngờ nàng lại bị ca ca của hắn – Nam Cung Úc chiếm đoạt.
Tuy rằng nàng không phải là người để ý tới vấn đề trinh tiết nhưng cũng không có hứng thú lên giường với nam nhân. Nam Cung Hân là người đầu tiên mà nàng thấy sau khi xuyên không. Hắn dịu dàng chăm sóc nàng, hơn nữa bởi vì nhân cách phân liệt nên thật đáng thương. Hắn lại khao khát tình cảm của mẫu thân. Cho nên đối với Nam Cung Hân, nàng luôn có một cảm giác đặc biệt.
Mà giờ phút này đối mặt với đôi mắt trong suốt của hắn, nàng cũng không biết nên nói cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui