Vân Nhược Hoàng Hậu
Phó Vân Nhược đứng lên, đi đứng bây giờ có chút khó khăn. Không được rồi nàng phải mau chóng rời khỏi nơi này đi tìm Nam Cung Hân.
Phó Vân Nhược lau mồ hôi, trấn tĩnh lại, tạo dáng vẻ đi bình thường ra khỏi nội điện.
“Vương phi, người phải đi sao? Nương nương đâu rồi?”
Phó Vân Nhược mỉm cười: “Nương nương ngủ rồi nên ta không quấy rầy muội ấy nữa.” Dứt lời xoay người rời khỏi Tử Thân cung với tốc độ nhanh nhất.
Vừa ra khỏi Tử Thân cung cũng là lúc nàng gặp Nam Cung Úc.
Vừa thấy hắn, nàng chợt hiểu hết được mọi chuyện.
Hoá ra là hắn giở trò quỷ sau lưng nàng đây mà. Khá lắm Nam Cung Úc, lại dám dở trò với nàng.
Nếu không phải hắn thì sao Phó Dao dám có thể hạ độc trong trà. Cung nữ đưa tin kia, những lời nói kì lạ của Phó Dao, nàng đều thấy rất rõ. Là hắn đã ra lệnh cho nàng ta, đưa dược cho nàng ta.
Đê tiện!
“Duệ Vương phi phải ra về sao?” mâu quang hắn thâm thúy nhìn nàng.
Phó Vân Nhược cắn răng âm thầm chịu đựng, trên mặt vẫn cố giữ nụ cười: “Bệ hạ, nô tỳ xin phép cáo lui. Ngài hãy đến xem Phó phi nương nương đi, hình như người không được khỏe cho lắm, có lẽ là do uống phải thứ không nên uống.”
Ánh mắt nàng khiêu khích nhìn hắn.
Nam Cung Úc thản nhiên nói: “Vậy thì trẫm phải đi xem ái phi của trẫm như thế nào.” Hắn tiến bước đi về phía Tử Thân cung, vẻ mặt không hề có một chút gì khác thường.
Trông thật không bình thường.
Phó Vân Nhược cố gắng kiềm chế cơn xúc động của mình, xoay người một cách vội vã tiến về phía ngự hoa viên.
Nam Cung Úc bước vào nội điện, thấy Phó dao bởi cảm thấy khô nóng trong người mà thân thể không ngừng vặn vẹo ở trên giường, sắc mặt trông thật khó coi. Thấy vậy hắn liền mỉm cười: “Thật là một nữ nhân gian xảo, nhưng cũng rất thông minh.” Chỉ tiếc là bởi hắn coi trọng nàng cho nên bất luận thế nào nàng cũng không thoát được đâu.
“Hoàng thượng, Phó phi nương nương phải làm sao bây giờ?”
Nam Cung Úc không chút lưu tình xoay người: “Cho nàng ta giải dược.” Từ khi Phó Vân Nhược xuất hiện, tất cả mọi hứng thú của hắn đều chuyển hết lên người nàng.
Hắn lập tức rời khỏi Tử Thân cung, đuổi theo Phó Vân Nhược.
Hắn đoán nàng sẽ lập tức đi tìm Nam Cung Hân, vì thế đi tới ngự hoa viên. Quả nhiên không bao lâu, hắn nhanh chóng phát hiện nàng sau hòn non bộ.
Giờ phút này, bởi vì dược tán phát tác nên sức lực của Phó Vân Nhược hầu như đều bị tiêu hao, nàng vô cùng yếu đuối. Nàng thở hổn hển, cố gắng kiềm chế bản thân mình, tìm được Nam Cung Hân rồi tính sau. Lúc này lại nghe thấy giọng nói của Nam Cung Úc truyền lại từ phía sau: “Không chạy à?”
Nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn: “Tên khốn khiếp nhà ngươi! Cái gì mà là hoàng thượng chứ, chẳng qua chỉ là một tên dâm đãng chó má!”
Ánh mắt Nam Cung Úc lạnh lùng: “Phó Vân Nhược, ngươi thật to gan, lại còn dám phạm thượng.” Hắn từ từ đi đến trước mặt nàng, một tay kéo nàng ôm vào lòng: “Dám phạm thượng thì ngươi sẽ phải bị trừng phạt.” Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm túc nhưng trong đó chứa đựng ý đồ đen tối.
Phó Vân Nhược tung một chưởng vào hắn nhưng đều bất lực, bởi vì dược tán phát tác nên nửa phần công lực cũng không có, vô tình biến thành trò cười trước mặt hắn.
Hắn tiếp tục ôm nàng vào sau hòn non bộ, một chỗ ẩn nấp thích hợp cho cuộc ân ái nam nữ.
“Ta là thê tử của đệ đệ ngươi, hoàng đế bệ hạ, chẳng lẽ người xem thường luân lý đến vậy sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...