Vân Nhược Hoàng Hậu
Nhìn thấy cung điện nguy nga tráng lệ, nàng có thể khẳng định địa vị của Phó Dao trong cung hẳn là không tầm thường.
“Tỷ tỷ, điệu múa mới vừa rồi thật làm uội muội đây mở rộng tầm mắt. Không biết là tỷ tỷ học điệu múa này từ khi nào?” Phó Dao tò mò hỏi.
“Chẳng qua là ta bắt chước người ta thôi, chưa thể gọi là giỏi được, múa rìu qua mắt thợ đó mà. Nàng không để ý tới Phó Dao mà tùy ý ngồi xuống chiếc ghế làm bằng gỗ cây tử đàn.
Cùng lúc đó có một cung nữ đi đến nói nhỏ điều gì đó mà ta không nghe rõ vào tai Phó Dao. Chỉ thấy sắc mặt Phó Dao hơi đổi nhìn Phó Vân Nhược, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Phó Dao nhìn cung nữ kia “Dâng trà.”
Nhưng Phó Vân Nhược vốn nhanh nhạy nên nhận ra ngay có điều gì đó không ổn.
Phó Dao đưa mắt, ánh mắt sáng như sao, vốn điềm đạm đáng yêu nhưng bây giờ lộ vẻ phức tạp, chằm chằm nhìn Vân Nhược “Đây là loại trà mới được tiến cống, tỷ tỷ thấy thế nào?”
“Trà ngon.” Nàng đặt chén trà xuống “Dao nhi muội có tâm sự gì sao?”
Phó Dao lắc đầu, đột nhiên hỏi “Tỷ tỷ, người thấy hoàng cung này thế nào?”
“Hoàng cung đương nhiên là tốt rồi.” Nàng cẩn thận nói.
Phó Dao giễu cợt nói: “Tốt sao, muội chỉ cảm thấy nó như cái lồng sắt, còn mình thì là một con chim hoàng yến nhỏ bị nhốt trong đó hoàn toàn không có một chút tự do.”
Nàng tự dưng thấy kì lạ, cả người nóng ran, cổ họng thì khô rát. Cảm giác này không phải do thời tiết nóng bức gây ra mà là từ bụng đưa lên. Cơ thể nàng vì vậy mà bất giác bị co lại.
Trong phút chốc nàng nghĩ ngay đến tách trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Phó Dao.
Nàng ta lại dám hạ độc trong trà. Khá lắm muội muội, nàng đối xử với tỷ tỷ của nàng như vậy sao?
Nàng ta muốn gì đây?
Phó Vân Nhược cố gắng kiềm chế sự khô nóng đang dần dần bốc lên trong cơ thể, bỗng nhiên như thể kinh ngạc chỉ tay ra phía bên ngoài: “Ngươi xem kia là gì vậy?”
Phó Dao nghe vậy nhìn theo hướng nàng chỉ, những người khác tất cả cũng đều tò mò nhìn theo.
Nhưng mà bên ngoài không có gì hết.
Quay đầu lại thì thấy Phó Vân Nhược đang bưng trà uống: “Vừa nãy ta vừa nhìn thấy một con chim lạ, đáng tiếc là thoáng cái nó đã bay đi mất.”
Phó Dao thấy nàng uống trà, ánh mắt chuyển qua chỗ khác. Vân Nhược cúi đầu bưng tách trà đang uống đứng lên.
Bỗng choảng một tiếng, tách trà trong tay Phó Vân Nhược rơi xuống, nàng vỗ cái trán thở dốc: “Dao nhi, bỗng nhiên ta thấy không khỏe lắm.”
“Không khỏe?” Phó Dao giống như quan tâm đứng dậy đỡ nàng: “ Tỷ tỷ không khỏe chi bằng vào trong điện nằm nghỉ một lát.”
Nàng giúp Vân Nhược tiến vào nội điện đến nằm xuống trên giường.
Phó Vân Nhược do thấm thuốc nên đổ mồ hôi, nàng thở dốc nói: “Tỷ tỷ không biết tại sao lại như vậy nữa, thật là khó chịu quá.”
“Để muội gọi thái y đến bắt mạch cho tỷ.” Phó Dao xoay người đang tính rời đi bỗng nhiên thấy gáy mình bị đau rồi hôn mê bất tỉnh.
Phó Vân Nhược ôm lấy nàng đặt lên giường, cố gắng kiềm chế ngọn lửa đang sôi trào trong cơ thể “Phó Dao ơi Phó Dao. Ngươi bất nhân thì cũng đừng trách ta sao bất nghĩa.” Muốn hạ độc nàng dễ như thế sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...