Vân Nhược Hoàng Hậu


Thiếu chút nữa nàng bật cười thành tiếng, cởi cái yếm trên người ra, nghe thấy hắn hỏi “Đã thay xong chưa?”
Nàng cười nhẹ: “Xong rồi”
Hắn xoay người lại nhìn, ngay tức khắc ngây ngẩn cả người. Máu nóng cả người xông lên khi nhìn thấy làn da trơn mịn của nàng. Thân thể trắng như tuyết, trên đỉnh núi còn có đoá mai hồng xinh đẹp……
Phó Vân Nhược lườm hắn một cái, sung sướng cầm lấy yếm mặc vào, tinh nghịch nhéo nhéo khuôn mặt đỏ hồng của hắn: “Đồ ngốc, nhìn xem”
Nam Cung Hân nhìn nàng bất đắc dĩ “Nàng nha”
Nàng lại mặc áo vào, sửa sang đầu tóc: “Bao giờ mới đến hoàng cung? ngươi nói mẫu hậu có vì nữ nhân Triệu Tịnh kia mà làm khó ta không? ta nghĩ nếu bà ấy đã xếp cô ta ở bên cạnh ngươi, e rằng đã nói chuyện ta muốn trở thành nữ chủ nhân tịa vương phủ cho thái hậu biết từ sớm rồi”
Nam Cung Hân nắm lấy tay nàng: “Không phải lo lắng, nếu mẫu hậu làm khó cho nàng thì còn có ta ở đây”

Đang nói thì xe ngựa đã đi tới hoàng cung, hai người bước xuống, ngòi kiệu đi về hướng ngự hoa viên nơi thái hậu tổ chức yến hội thưởng hoa.
Ngồi trên kiệu, Nam Cung Hân kể tường tận tên gọi của các cung điện đi qua, cùng với mấy chuyện vụn vặt trong đại gia đình huynh đệ tỷ muội của hắn, nghe xong Phó Vân Nhược thấy choáng váng hết cả đầu.
Con dâu hoàng thất thật quá phiền toái a.
Đi qua cầu Bạch Ngọc, phía trước đầy màu sắc rực rỡ, đình đài nhấp nhô nối liên tiếp nhau, bây giờ không ít vương tôn quý tộc, thiên kim tiểu thư đã có mặt ở đó. Nhìn thấy hai người họ tới mọi người bắt đầu chào hỏi.
May mà Nam Cung Hân đã nói cho nàng biết xưng hô với bọn họ ra sao, Phó Vân Nhược phải đi cười một bên với người này, lát sau lại với người khác, thiếu chút nữa cười đến đơ luôn rồi.
Nàng day day quai hàm “Mẫu hậu ở đâu vậy?”
“Đây là thói quen của mẫu hậu, lúc nào cũng tới sau cùng”
Nam Cung Hân vừa dứt lời thì quả thật nghe thấy tiếng của thái giám: “Thái hậu giá lâm! Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm”

Đám người lập tức quỳ xuống, nàng không thích quỳ trước mặt người khác nên nhanh trí kiếm một khóm hoa lớn ẩn nấp, như vậy sẽ không phải quỳ rồi.
“Tất cả bình thân” Nam Cung Úc ra lệnh, lúc này mọi người mới nối đuôi nhau đứng dậy.
Phó Vân Nhược nhìn thấy thái hậu đang đứng ở giữa. Nói thái hậu thì nghe có vẻ già nhưng kì thật tuổi cũng không quá bốn mươi, bởi vì biết cách chăm sóc nên khuôn mặt vẫn rất trẻ trung, nhã nhặn điềm tĩnh. Trên tay nàng còn có tràng hạt, có lẽ là lễ phật quanh năm, vẻ ngoài hết sức hoà nhã nhưng lại ẩn chứa nét sắc sảo.
Bà mẹ chồng bề ngoài mềm mỏng mà bên trong cứng rắn sợ rằng rất khó đấu lại nha.
Nàng nói thầm trong lòng rồi nhìn sang hai bên trái phải, hoàng hậu cùng lắm chỉ hơn nàng có một hai tuổi, dung mạo tuyệt sắc, vẻ ngoài có chút tương tự thái hậu, nhưng từ đáy mắt tới chân mày đều toát ra vẻ băng lãnh cùng kiêu ngạo, cao cao tại thượng không thể gần gũi được.
Nghe Nam Cung Hân nói, nàng là cháu gái ruột của thái hậu, đều có quan hệ họ hàng với bọn họ.
Quay lại với tên Nam Cung Úc kia.
Hôm nay hắn không khác lần gặp trước là mấy, chỉ có thay long bào bằng bộ cẩm y màu tím, có vẻ không khó tiếp cận lắm. Bình tĩnh mà nhìn nhận thì vẻ ngoài của hắn cũng rất anh tuấn, nếu hắn cười khẳng định là cực kì mê người. Chả trách nàng phát hiện ra có bao nhiêu thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng đang nhìn hắn vô cùng xấu hổ.
Nam Cung Úc cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt dừng lại trong chốc lát, Phó Vân Nhược cũng không chịu tỏ ra yếu kém trừng mắt lại với hắn, phát hiện ta trong mắt hắn có ý cười, đột nhiên cúi đầu nói gì đó bên tai thái hậu, còn một bên nhìn nàng.
Hắn ta lại nghĩ ra cái chủ ý xấu xa gì vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui